Sử Thượng Đệ Nhất Tổ Sư Gia

Chương 183: Kỳ nhân dưới lòng đất 1

Chương 183: Kỳ nhân dưới lòng đất 1
Thần Võ giáo úy sắc mặt âm trầm nhìn một màn trước mắt, nhắm mắt lại: "Thôi..." Rồi hắn từ trong túi trữ vật móc ra một viên tinh thạch truyền âm, chuẩn bị bóp nát.
Viên tinh thạch này có thể khiến hắn trực tiếp đối thoại với Tà tướng quân.
Ngay lúc hắn muốn bóp nát viên tinh thạch truyền âm, trước mắt chớp động hắc quang, trong lúc nhất thời trời đất quay cuồng.
Chờ giáo úy này phục hồi tinh thần lại, đã thân ở trong một không gian tối tăm.
Trong bóng tối, một đạo nhân trẻ tuổi mặc áo bào trắng, vũ y tinh quan chậm rãi đi ra, chính là Lâm Phong.
Lâm Phong nhìn Thần Võ giáo úy này, lắc đầu: "Mặc dù ta không muốn xen vào việc của người khác, nhưng nếu đã gặp phải, cũng không thể làm như không thấy."
Tuy rằng thường xuyên lừa gạt người khác, nhưng Lâm Phong vẫn kiên trì cho rằng mình là một người cao thượng, một người thuần túy, một người có đạo đức, một người thoát ly thú vị tầm thường, một người tốt bụng.
Làm một người tốt, tâm địa đồng tình và thương người là điều tất nhiên phải có.
Tuy không biết vị thống soái Thần Võ quân này là hạng người ra sao, nhưng một khi đại quân tiến vào trong núi, người dân trong sơn thôn nhỏ bé này chắc chắn sẽ gặp nạn.
Lâm Phong phất Hắc Vân Kỳ, trực tiếp bắt vị giáo úy Thần Võ kia đi.
Ánh mắt đối phương chợt lóe, nhìn vào không gian tối đen bên trong Hắc Vân Kỳ: "Pháp khí loại không gian, hay là pháp khí Kim Đan kỳ?" Nhanh chóng phán đoán tình hình, vị Giáo úy Thần Võ bèn cất tinh thạch truyền âm đi.
Đối mặt với Hắc Vân Kỳ ngăn cách, hắn bóp nát tinh thạch truyền âm cũng không thể liên lạc với bên ngoài.
Lâm Phong cũng đang quan sát hắn, phát hiện hắn không hề tức giận hay luống cuống khi bị vây khốn, không cách nào liên lạc với người khác.
Thậm chí, giờ khắc này, nét mặt vị giáo úy Thần Võ này lại có vài phần nhẹ nhõm như trút được gánh nặng.
Lâm Phong khẽ động tâm, hỏi: "Ngươi tên là gì?"
Vị giáo úy Thần Võ kia ung dung nói: "Ta là Đao Chí Cường, tiền quân của Thần Võ quân Đại Chu, Giáo úy tả doanh."
Lâm Phong gật đầu: "Vị tướng quân lần này dẫn đầu Thần Võ quân là ai?"
Đao Chí Cường lại không trả lời, chỉ lẳng lặng nhìn Lâm Phong.
Lâm Phong liếc nhìn hắn: "Ngoại trừ tên của ngươi này, bản tọa đừng hòng nghe được bất kỳ tin tức quân sự nào từ miệng ngươi, ý ngươi là vậy phải không?"
Đao Chí Cường cười gượng: "Đạo trưởng là người hiểu chuyện."
Lâm Phong lắc đầu: "Đáng tiếc ngươi không phải, nếu ta thật sự muốn biết chuyện gì, trực tiếp luyện hóa hồn phách của ngươi, ngươi cho rằng ngươi có thể che giấu được sao?"
"Vậy phải xem đạo trưởng có bản lĩnh đó hay không." Đao Chí Cường biến sắc, trầm giọng nói.
Lâm Phong khẽ cười: "Tận trung với chức trách? Ta quan sát ngươi đã lâu, có thể nhìn ra, ngươi thật sự không muốn truyền tin tức nơi này cho cấp trên của ngươi?"
Đao Chí Cường nhất thời im lặng, cúi đầu không nói lời nào.
"Nên đi con đường nào, ngươi tự mình suy nghĩ đi." Lâm Phong phất tay áo, trực tiếp đi ra khỏi Hắc Vân Kỳ.
Lâm Phong rời đi, Đao Chí Cường cũng không có ý tứ phản kháng làm loạn, ngược lại trực tiếp ngồi phịch xuống đất, ngẩn người nhìn hư không hắc ám.
Thấy thế, trong lòng Lâm Phong có tính toán: "Xem ra sát tính của vị tướng lĩnh Thần Võ quân lĩnh quân lần này rất nặng, đến mức ngay cả thủ hạ của hắn cũng lo lắng hắn tàn sát bách tính."
"Tên Đao Chí Cường này, tuy có ý thức kỷ luật quân ngũ, nhưng cũng rất có chính kiến." Lâm Phong thầm nghĩ: "Chu Đế và Huyền Cơ Hầu tuy có thể tập hợp tu chân giả, huấn luyện thành quân, nhưng dù sao cũng không phải quân đội chân chính."
Tu chân giả cầu tự tại tiêu dao, bản tính vốn đã mâu thuẫn với quân ngũ.
Cho dù Đao Chí Cường có làm loạn, Lâm Phong cũng có nắm chắc tuyệt đối, dễ dàng trấn áp hắn, cho nên cũng không để trong lòng, mặc hắn ở trong Hắc Vân Kỳ tự sinh tự diệt.
Lâm Phong tìm kiếm trong thôn một lát, rất nhanh đã phát hiện ra một tu sĩ Liệt Phong hội lạc đàn.
Hiện giờ thủ pháp đánh lén của tiểu bất điểm đã có xu thế "thanh xuất vu lam", nhưng dù sao Lâm Phong cũng là người sáng lập ra bộ "tuyệt học sư môn" này, càng lĩnh hội được sâu sắc hơn ba chữ "nhanh, chuẩn, tàn nhẫn".
Đối phương chỉ là một tiểu tu sĩ Luyện Khí kỳ, bị Lâm Phong lặng yên không một tiếng động tiếp cận từ phía sau, trực tiếp ngã gục, không kịp phát ra tới một tiếng kêu.
Một gậy đánh vào gáy đối phương, sau đó không đợi thân thể đối phương mềm nhũn ngã xuống, Lâm Phong đã nhanh chóng đỡ lấy, kéo vào một góc khuất không người.
Trực tiếp tháo túi trữ vật của đối phương ra, ném một vài vật phẩm linh tinh sang một bên. Lâm Phong cầm lấy một thanh kiếm gỗ nhỏ, quan sát tỉ mỉ.
Kiếm gỗ được chế tác vô cùng tinh xảo, bản thân chất liệu gỗ cũng không có gì đặc biệt, nhưng trên chuôi kiếm, lại được khảm một viên tinh thạch nhỏ cỡ hạt cát.
Bạn cần đăng nhập để bình luận