Sử Thượng Đệ Nhất Tổ Sư Gia

Chương 151: Sư phụ không có nhà, kẻ thù vây quanh 2

Chương 151: Sư phụ không có nhà, kẻ thù vây quanh 2
Chu Dịch và nhóc tỳ kinh hô: "Đại sư huynh!"
"Tất cả im miệng!" Tiêu Diễm gầm lên một tiếng, ngũ quan thất khiếu đều có máu rỉ ra, hắn cố sức quay đầu nhìn về phía Nhạc lão, Vu Thiên cùng Đào Nhị: "Lão quỷ đừng nóng vội, thể nào cũng có ngày sư phụ ta tìm các ngươi tính sổ, chém đầu chó của các ngươi!"
Đào Nhị ở bên cạnh bước tới, mặt không biểu cảm: "Sẽ không có ngày đó, kết quả chỉ có thể là ta giết hắn, đáng tiếc ngươi sẽ không được chứng kiến cảnh tượng đặc sắc ấy."
Lần này Vu Thiên mới hoàn hồn, sắc mặt âm trầm nhìn chằm chằm Tiêu Diễm, không ngờ mình suýt nữa bị một tên tiểu tử Luyện Khí tầng chín chém chết, giờ phút này hắn có phần thẹn quá hoá giận: "Nhạc lão, đánh gãy hết xương cốt trên người tiểu súc sinh này cho ta."
Hắn nhìn chòng chọc vào Tiêu Diễm, cười tàn nhẫn nói: "Ngươi đúng là trung thành với sư phụ của mình, nhưng có ích lợi gì chứ? Ngay cả đồ đệ của bản thân mà cũng không bảo vệ nổi, một sư phụ ấy có tác dụng gì đây, chẳng qua chỉ là một kẻ bất tài vô dụng mà thôi."
Tiêu Diễm gầm nhẹ: "Nói bậy!"
Nhạc lão không ngừng tăng lực, trên người Tiêu Diễm đã phát ra tiếng xương gãy, đau đến mồ hôi lạnh chảy ròng ròng, Nhạc lão lạnh lùng nói: "Cho ngươi thêm một cơ hội, nói cho ta biết sư phụ của ngươi ở nơi nào, ta cho ngươi một cái chết thống khoái."
"Ngươi, nằm, mơ!" Tiêu Diễm gằn từng chữ, dùng hết khí lực toàn thân nói.
Chu Dịch và nhóc tỳ muốn xông lên, lại bị hai đám tu sĩ Huyền Cơ hầu phủ và Vu gia vây quanh, ít không địch lại nhiều, mắt thấy cũng sắp bị bắt sống.
Đào Nhị nhìn Chu Dịch, chậm rãi nói: "Dịch thiếu gia, ngươi đã thấy rồi chứ? Nói không chừng tên yêu nhân kia hiện giờ đang ở gần đây nhìn đệ tử của mình chịu khổ, nhưng căn bản không dám ra mặt cứu hắn, ngươi nói xem, bái một tên phế vật như vậy làm sư phụ có ích lợi gì chứ?"
Chu Dịch trầm mặt không hé răng.
Vu Thiên bước đến bên cạnh Tiêu Diễm, một cước đạp lên lưng Tiêu Diễm, cười nói: "Đào Nhị tiên sinh nghĩ sai rồi, nhìn tiểu tử áo đen này là biết ngay, phế vật bái phế vật làm sư phụ, quả là vừa vặn xứng đôi."
Đôi mắt Tiêu Diễm đỏ ngầu: "Đừng gọi ta là phế vật!" Cảm giác bất lực hôm nay lại khiến hắn nhớ về quãng thời gian đen tối ba năm ấy của mình.
Vu Thiên cười nói: "Ta gọi rồi đấy, ngươi có thể làm gì được nào?"
"Không làm gì cả, chỉ là phải để mạng lại thôi."
Một thanh âm lạnh lùng hờ hững đột nhiên vang lên trong không khí.
Nụ cười của Vu Thiên cứng đờ trên mặt, tất cả mọi người đều biến sắc.
Đào Nhị và Nhạc lão đầu nhìn về phương xa, ở nơi đó xuất hiện hai bóng người.
Một thiếu niên gầy gò theo sát phía sau một người khác.
Đó là một đạo nhân trẻ tuổi mặc áo bào trắng tay rộng, vũ y tinh quan, mặt không biểu cảm nhìn chằm chằm bọn họ.
Chu Dịch và nhóc tỳ đồng thời kêu lên: "Sư phụ!"
Tiêu Diễm trên mặt đất đã lâm vào trạng thái nửa hôn mê, sau khi thấy rõ người tới, trong mắt toát ra thần thái suy yếu, cười khẽ một tiếng.
Lâm Phong nhìn thiếu niên áo đen máu me đầy mặt, trầm mặc giây lát, gật gật đầu không nói gì, nhưng Tiêu Diễm hiểu ý của hắn.
Xoay người đối mặt với đám người Vu Thiên, Lâm Phong chỉ thốt lên một câu.
"Ra đây nhận lấy cái chết!"
Lâm Phong ngữ khí bình tĩnh, thản nhiên mở miệng nói.
Sắc mặt Vu Thiên đột nhiên biến đổi, Đào Nhị và Nhạc lão càng nhíu mày lại.
Bọn họ không thể nhìn thấu tu vi của Lâm Phong, nhưng bị Lâm Phong chỉ vào mũi mà quát mắng như vậy, ai nấy đều tức giận.
Nhạc lão hừ lạnh một tiếng: "Giả thần giả quỷ, để lão phu đến xem ngươi được bao nhiêu phân lượng."
Dứt lời, tay phải vung lên, Hắc Sắc Thần Sơn đang đè nặng lên Tiêu Diễm bỗng bay lên không trung, hóa thành một ngọn núi khổng lồ, che khuất bầu trời ép xuống Lâm Phong.
Bầu trời trên đỉnh đầu Lâm Phong lập tức tối sầm lại.
"Loại như ngươi còn chưa xứng để động thủ với bổn tọa." Lâm Phong căn bản không thèm liếc mắt nhìn ngọn đỉnh, lạnh lùng nói: "Bổn tọa sẽ tìm cho ngươi một đối thủ ngang tầm."
Vừa dứt lời, trước mặt Lâm Phong đột nhiên xuất hiện một bóng đen cao lớn.
Nhạc lão sững sờ, bấy giờ mới nhìn rõ bóng đen kia tuy có hình dáng con người, nhưng toàn thân từ đầu đến chân đều bị bao phủ bởi lớp giáp dày nặng nề, trong kẽ hở của áo giáp, mơ hồ có ánh sáng đỏ lóe lên.
Một luồng khí tức hung ác cuồng bạo khủng khiếp quét qua toàn bộ không gian, dao động pháp lực dữ dội như thiên tai khiến sắc mặt của Nhạc lão và Đào Nhị đều biến đổi.
Nhạc lão thốt lên: "Cái gì?"
Lâm Phong không buồn để ý tới hắn, chỉ thản nhiên nói với người khôi giáp khổng lồ: "Giết chết lão quỷ này."
Vị trí hai mắt trên mũ giáp của người khổng lồ vốn là một mảnh đen kịt, lúc này đột nhiên sáng lên hai điểm sáng đỏ, phát ra một tiếng gầm lớn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận