Sử Thượng Đệ Nhất Tổ Sư Gia

Chương 126: Cướp mối làm ăn 1

Chương 126: Cướp mối làm ăn 1
Tôn Tiểu Trụ hiện ra thân hình, Uông Lâm kinh hãi, quay đầu lại nhìn thấy Tôn Tiểu Trụ, sắc mặt lập tức trở nên khó coi.
“Đồ đệ ngoan, cho ta xem viên thạch châu kia một chút." Tôn Tiểu Trụ cười hả hê tiến về phía Uông Lâm, Uông Lâm nắm chặt nắm tay đang cầm viên thạch châu, hạ giọng nói: "Sư phụ, đây chỉ là một viên bi ve thường thôi, đồ nhi lấy ra chơi đùa mà."
Tôn Tiểu Trụ cười quái dị một tiếng, đột nhiên vung tay tát Uông Lâm ngã lăn ra đất: "Còn dám lừa gạt ta ư? Với tư chất tầm thường như ngươi, mới nhập môn vài ngày đã có thể dẫn khí nhập thể, ắt hẳn phải có nguyên nhân đặc biệt. Nếu không phải vì muốn tìm hiểu bí mật trên người ngươi, ngươi nghĩ ta sẽ thu nhận một tên phế vật như ngươi làm đồ đệ sao?"
Uông Lâm nằm sóng soài trên mặt đất, co rúm người lại, ôm chặt viên thạch châu vào lòng.
Hắn mím chặt môi, không nói một lời, khuôn mặt lộ rõ vẻ cứng đầu bướng bỉnh.
Tôn Tiểu Trụ cười lạnh nói: "Được kỳ trân dị bảo, không nghĩ đến việc hiến dâng cho sư phụ, lại còn dám giấu riêng? Ngoan ngoãn giao vật này cho ta, nếu không sẽ phải chịu khổ đau!"
"Làm tốt lắm!" Lâm Phong ở bên cạnh xoa nắn tay, vội vàng chỉnh đốn lại y quan của mình, chuẩn bị ra trận: "Động tác này của ngươi sẽ hoàn mỹ tô điểm phong thái của ta, đa tạ ngươi huynh đệ!"
Lâm Phong đang định cất bước tiến ra, Uông Lâm trên mặt đất đột nhiên kêu khẽ một tiếng, sau đó chỉ thấy một làn khói đen từ thạch châu trong lòng hắn bốc lên, ngưng tụ thành một bóng người giữa không trung, cười lên quái dị.
Lâm Phong suýt nữa vấp chân ngã, vội vàng đứng lại, nghiến răng nghiến lợi nhìn chằm chằm bóng người giữa không trung: "Mẹ kiếp, ngươi còn có một lão gia gia thật sao?"
Tuy Lâm Phong hận đến nghiến răng nghiến lợi, nhưng tốt xấu gì còn có chuẩn bị tâm lý, Uông Lâm và Tôn Tiểu Trụ thì trợn mắt há hốc mồm.
Từ trong thạch châu liên tục tuôn ra khói đen, ngưng kết thành một bóng người ở giữa không trung, phát ra tiếng cười già nua quái dị.
Lâm Phong nhìn kỹ lại, chỉ thấy bóng người kia có hình tượng một lão già, thần thái kiệt ngạo bất tuân, bừa bãi bá đạo.
"Chỉ là một con kiến hôi Luyện Khí kỳ, cũng dám ngấp nghé bảo bối của lão phu? Nực cười thay, nực cười!"
Tiếng cười của lão già rất hào sảng, nhưng Lâm Phong lại cảm nhận được một luồng khí tức tàn nhẫn hung tàn từ ánh mắt của lão.
Lão quỷ này ắt là loại hung hãn độc ác, không phải kẻ lương thiện.
Ánh mắt Lâm Phong lóe lên, không vội ra tay, mà chuẩn bị kiên nhẫn quan sát một chút, làm việc phải biết người biết ta.
Tôn Tiểu Trụ lại không có định lực tốt như vậy, mắng chửi: "Cô hồn dã quỷ từ đâu đến, cũng dám càn rỡ?" Nói xong song chưởng hợp lại, kết một pháp quyết.
Pháp lực dâng trào, bên hông hắn bay ra một đạo kim quang, đánh tới về phía lão già.
Lão già cười lạnh, ngón tay điểm một cái, một làn sương đen bốc lên ngăn cản kim quang.
"Xem ta phá tà pháp của ngươi." Tôn Tiểu Trụ hai tay liên tục biến đổi pháp quyết, kim quang khi sắp tiếp xúc với hắc vụ, đột nhiên bùng tán, hóa thành kim quang đầy trời, tựa như mưa to rơi xuống trong màn sương đen.
Trong lúc nhất thời kim quang lấp loáng, đánh cho hắc vụ thủng trăm ngàn lỗ.
Lâm Phong đứng bên cạnh nhìn Tôn Tiểu Trụ mặt mày hớn hở, trong lòng không khỏi cười lạnh: "Ngươi cho rằng ngươi đang đối mặt với đối thủ gì?"
Quả nhiên, lão già lơ lửng giữa không trung, sắc mặt không có chút biến hóa nào.
Hắc vụ lại đột nhiên xoay tròn, tựa như một vòng xoáy khổng lồ, những hạt mưa sắc vàng rơi vào trong đó nhanh chóng bị vòng xoáy nuốt chửng, không còn tạo được chút bọt nước nào.
Tôn Tiểu Trụ thần sắc đại biến, sắc mặt trắng bệch, nhịn nửa ngày, vẫn không nhịn được, phun ra một ngụm máu tươi.
Lúc này sao hắn có thể không biết lợi hại, chỉ vào Uông Lâm khàn giọng nói: "Nghịch đồ, dám cấu kết tà ma ngoại đạo mưu hại sư phụ mình, Hành Nhạc Phái ta không dung được nghịch đồ như ngươi, hôm nay ta trục xuất ngươi ra khỏi sư môn!"
"Mục tiêu đã giải trừ quan hệ sư đồ vốn có, kí chủ hiện tại có thể thu mục tiêu này làm đồ đệ."
Nghe âm thanh nhắc nhở của hệ thống trong đầu, Lâm Phong ngẩn người nhìn Tôn Tiểu Trụ: "Đệt, đơn giản vậy sao?"
Uông Lâm chỉ là đệ tử ký danh của Hành Nhạc Phái, được ghi tên dưới môn hạ của Tôn Tiểu Trụ, chỉ cần sư phụ Tôn Tiểu Trụ giải trừ quan hệ sư đồ giữa hai người thì không cần phải được tông môn Hành Nhạc Phái cho phép nữa.
Nếu không phải Lâm Phong còn giữ được lý trí, hắn hận không thể lập tức ôm lấy Tôn Tiểu Trụ mà hôn hai cái.
Đây quả thật là người thân của ta mà!
Tôn Tiểu Trụ vẫn chưa biết rốt cuộc hành vi vừa rồi của mình có ý nghĩa gì, hiện giờ trong đầu hắn chỉ có một ý nghĩ: "Không thể độc chiếm được, chỉ có thể chạy trở về tìm các bậc trưởng bối trong sư môn đến hàng phục tên ma đầu này thôi."
Bạn cần đăng nhập để bình luận