Sử Thượng Đệ Nhất Tổ Sư Gia

Chương 198: Người tin ta, chưa bao giờ thất vọng 2

Chương 198: Người tin ta, chưa bao giờ thất vọng 2
Điểm sáng đột nhiên bùng nổ, hóa thành vô số luồng sáng, trong nháy mắt đã lấp đầy cả không gian đen kịt hỗn độn.
Vô số luồng sáng hóa thành vô vàn cảnh tượng: tinh tú, lôi điện, biển lửa, đại dương, dòng nước, cuồng phong, mưa tuyết, dung nham, đất đai, sa mạc, cây cỏ, hoa lá, kim loại, đá tảng... Vô cùng vô tận, muôn hình muôn vẻ, bao la vạn vật, tất cả những gì Lâm Phong biết, chưa biết, đều hiện hữu ở nơi đây, khiến hắn hoa cả mắt, không kịp nhìn hết.
Nguyên thủy hỗn độn hóa sinh ra vũ trụ hồng hoang, rồi đến muôn vàn tinh tú sinh ra rồi diệt vong, vạn vật muôn hình vạn trạng, vô số sinh mệnh ra đời, rồi lại biến mất.
Vũ trụ biến đổi không ngừng, vạn vật luân hồi, sinh ra, lão hóa, mục nát, rồi diệt vong.
Lâm Phong đứng lặng hồi lâu, khóe môi khẽ nở nụ cười hiền hòa, lẩm bẩm: "Bát quái chư thiên đại đạo tàng... Thì ra đây chính là chân lý của tạo hóa!"
Hắn mải mê lĩnh hội đạo pháp mà không hề hay biết Nhạc Hồng Viêm cùng mọi người đang nhìn mình chằm chằm.
Lúc này toàn bộ tâm trí Lâm Phong đều đặt vào hệ thống.
"Chúc mừng ký chủ đã sáng tạo thành công đạo pháp căn cơ cho tông môn!"
"Chúc mừng ký chủ đã hoàn thành nhiệm vụ chính tuyến thứ hai!"
"Phát thưởng đặc biệt cho nhiệm vụ chính tuyến!"
Lâm Phong vội vàng mở phần thưởng đặc biệt của nhiệm vụ chính tuyến. Sở dĩ hắn liều mạng như vậy chính là vì muốn hoàn thành nhiệm vụ này, để có được phần thưởng đặc biệt.
"Phần thưởng của nhiệm vụ chính tuyến đầu tiên là Chiến Trận Ma Ngẫu đã lợi hại như vậy rồi, chắc chắn phần thưởng cho nhiệm vụ thứ hai cũng sẽ không tồi đâu."
Phần thưởng đặc biệt lần này là một tấm trận đồ.
"Lưỡng Nghi Sinh Diệt Trận, thể hiện đại đạo trời đất khai thiên tích địa, lưỡng nghi tạo hóa, vạn vật sinh diệt, có tổng cộng sáu loại biến hóa." Lâm Phong cẩn thận nghiên cứu trận đồ, trong lòng dần có tính toán: "Trong sáu loại biến hóa này có một loại dường như có thể phá giải Thần Võ Tru Tiên Trận."
Thấy Lâm Phong như người mất hồn, Nhạc Hồng Viêm trừng mắt, định lên tiếng thì cả ngọn núi bỗng chấn động dữ dội.
Bên ngoài cô sơn, thanh cự kiếm đen kịt đâm xuống từ tầng mây, lúc này mũi kiếm đã gần chạm tới đỉnh núi!
Hằng Hà Lưu Sa Trận hóa thành vô số dòng cát chảy bao vây lấy thanh cự kiếm, gần như biến nó thành một quả cầu bùn khổng lồ, nhưng vẫn không thể nào cản nổi uy thế của nó.
Thanh cự kiếm to lớn gần bằng cả đỉnh cô sơn mang theo uy lực kinh khủng, áp thẳng xuống như thiên tai giáng họa.
Khang Nam Hoa ngồi khoanh chân trên một cồn cát, sắc mặt trắng bệch, bộ y phục trắng đã ướt đẫm mồ hôi.
Hai tay hắn liên tục biến đổi pháp quyết, sau đó phun ra một ngụm tinh huyết hòa lẫn chân nguyên.
Tinh huyết của Khang Nam Hoa rơi xuống dòng cát vàng, cả Hằng Hà Lưu Sa Trận lập tức như được tiếp thêm sức mạnh, gượng gạo đỡ được lưỡi kiếm đang chém xuống.
Nhưng bản thân Khang Nam Hoa rõ ràng đã bị tổn hao nguyên khí nghiêm trọng, sắc mặt càng thêm nhợt nhạt, mệt mỏi. Quan trọng hơn là cách này chẳng khác nào uống rượu độc giải khát, không thể kéo dài được bao lâu.
Nhạc Hồng Viêm trừng mắt nhìn Lâm Phong, sau đó xoay người đi ra ngoài.
Gã cao to áo đen gọi với theo: "Hồng Viêm?"
Nhạc Hồng Viêm trầm giọng nói: "Ra ngoài chuẩn bị, cho dù Hằng Hà Lưu Sa Trận có bị phá thì cũng phải giết thêm được vài tên chó săn nhà Chu!"
Lâm Phong cũng bị uy thế của Thần Võ Tru Tiên Trận bên ngoài làm cho bừng tỉnh, nhìn bóng lưng rực lửa của Nhạc Hồng Viêm, hắn mỉm cười lắc đầu: "Can đảm thật đấy."
Nhạc Hồng Viêm đang đi đến cửa hang bèn quay đầu trừng mắt nhìn hắn, những người khác của Liệt Phong Hội cũng nhìn Lâm Phong với vẻ cảnh giác.
"Không được vô lễ." Khang Nam Hoa nãy giờ vẫn khổ sở chống đỡ Hằng Hà Lưu Sa Trận, im lặng không nói, lúc này bỗng lên tiếng.
Nhạc Hồng Viêm vội vàng nói: "Khang tiên sinh, hắn..."
Khang Nam Hoa giơ tay ngăn nàng lại, nhìn về phía Lâm Phong, chậm rãi nói: "Khang mỗ bất tài, không địch lại được Thần Võ Tru Tiên Trận của đối phương. Tên cầm đầu quân Đại Chu lần này là tên đồ tể khát máu, đi đến đâu là máu chảy thành sông, không chừa một ai."
"Nếu để hắn xông vào đây, không chỉ người tu chân chúng ta, mà ngay cả dân thường vô tội cũng sẽ bị tàn sát." Giọng Khang Nam Hoa nặng nề: "Ta không sợ chết, nhưng lời hứa năm xưa với Hồng Phong, e là ta không thể thực hiện được nữa rồi."
Nghe vậy, vành mắt Nhạc Hồng Viêm dù kiên cường đến đâu cũng phải đỏ hoe: "Khang tiên sinh, nếu không có ngài, người ở đây đã bị lũ chó săn nhà Chu giết sạch từ lâu rồi. Là chúng ta liên lụy ngài, đại ca dưới suối vàng có biết, chắc chắn sẽ không trách ngài đâu, mà chỉ trách bản thân đã hại ngài."
Khang Nam Hoa xua tay, nhìn thẳng vào Lâm Phong: "Ta thấy các hạ từ nãy đến giờ vẫn luôn bình thản như không, chẳng lẽ không để ba ngàn quân Chu và Thần Võ Tru Tiên Trận của chúng vào mắt sao?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận