Sử Thượng Đệ Nhất Tổ Sư Gia

Chương 631: Quá nhỏ bé 1

Chương 631: Quá nhỏ bé 1
Lâm Phong đang suy nghĩ, thì thấy đám người vây quanh tảng nham thạch màu đen kia sau khi Chu Dịch cắt xong đao đầu tiên, bỗng nhiên không còn ai ra tay nữa.
Tuy rằng giá cả cho một lần Thái Thạch không tính là cao nhưng nếu không có kết quả, thì lợi ích bỏ ra chẳng khác nào nước chảy về đông.
Nói đúng ra, ném xuống nước còn nghe được tiếng vang, ném vào đây, rất có thể chẳng thu được gì, chỉ làm áo cưới cho kẻ đến sau.
Cụ thể bên trong tảng nham thạch màu đen là bảo vật gì, ai cũng không rõ ràng, rốt cuộc có đáng để trả giá đắt, tiến hành Thái Thạch nhiều lần hay không, trong lòng mọi người đều không nắm chắc.
Nếu đã Thái Thạch rất nhiều lần, mà vẫn không thu hoạch được gì, vậy thì không phải bi kịch nữa, mà là thảm kịch.
Lúc này, một đệ tử Lưu Quang Kiếm Tông đột nhiên đứng dậy, không nói một lời liền trả thẻ đánh bạc, sau đó vung kiếm chém xuống.
Ý nghĩ của hắn rất đơn giản, nếu thạch phôi rất mỏng, mà bảo vật bên trong lại không nhỏ? Có lẽ một kiếm này có thể chém ra.
Nếu bảo vật càng lớn, vậy thì càng ra tay sớm càng dễ dàng lấy được.
Nhưng đáng tiếc, kết quả cuối cùng lại khiến hắn thất vọng, tảng nham thạch màu đen lại tách làm hai, một nửa mất đi linh tính, hóa thành phàm thạch, còn một nửa vẫn giữ nguyên linh tính thần bí lúc ban đầu.
Lần này, tất cả mọi người đều do dự, nham thạch chỉ còn lại một phần tư kích thước ban đầu nhưng hai người trước đều thất bại, khiến mọi người đều kiêng dè không thôi.
Lâm Phong mỉm cười, lúc này e là lúc khó xử nhất, tiếp tục nữa, mỗi một đao đều có khả năng cắt ra bảo vật nhưng cũng rất có thể thất bại, lại giúp người đến sau tăng cao xác suất thành công.
Đây là thời khắc khiến người ta rối rắm nhất, người thật sự để ý đến bảo vật, lúc này áp lực trong lòng đều lên đến đỉnh điểm.
Mọi người ở đây đều là tu sĩ Kim Đan Kỳ, đã lĩnh ngộ sinh tử huyền quan, ý chí, tâm linh đều kiên định, mạnh mẽ nhưng lúc này đối mặt với tình huống khó xử này, cũng đều cảm thấy khó giải quyết.
Đương nhiên, cũng có người không thèm để ý, liền có một tu sĩ Tử Tiêu Đạo cười nói: "Cũng không phải chỉ có một lần lựa chọn, do dự cái gì?"
Hắn ném một khối tinh thạch màu lam tím cho đại hán Bắc Nhung, sau đó vận chuyển pháp lực, ngưng tụ thành một thanh lôi quang điện đao trên mu bàn tay, nhẹ nhàng vung lên tảng nham thạch.
Nham thạch tách làm hai nửa, bảo vật vẫn không xuất hiện, vẫn là kết cục loại bỏ một nửa như cũ.
Tu sĩ Tử Tiêu Đạo tặc lưỡi, nhìn đại hán Bắc Nhung đang là người bán hàng: "Ta nói này đạo huynh, ngươi đừng nói là lấy một khối đá bình thường ra lừa gạt chúng ta đấy nhé?"
Đại hán Bắc Nhung hừ lạnh: "Cứ cắt là được, nếu cuối cùng không cắt ra được gì, ta sẽ trả lại toàn bộ vật phẩm giao dịch, còn xin lỗi trước mặt tất cả mọi người tham gia pháp hội."
"Tốt, có câu này của ngươi là tốt rồi." Tu sĩ Tử Tiêu Đạo cười khẽ, nói xong liền ném ra một khối tinh thạch lam tử, sau đó chuẩn bị giáng xuống nhát dao thứ hai.
Hoắc Minh lúc này bỗng nhiên động, nhanh như chớp bổ một đao vào tảng nham thạch đen.
Tu sĩ Tử Tiêu Đạo khẽ nhướn mày, mỉm cười nhún vai, cũng không ngăn cản hắn.
Kết quả một đao này của Hoắc Minh vẫn không cắt ra được thứ gì.
Hoắc Minh khẽ cau mày, nhìn chằm chằm vào tảng nham thạch đen đã vỡ vụn hồi lâu, sau đó đột nhiên xoay người, chẳng buồn ngoái đầu nhìn lại mà bỏ đi.
Mọi người xung quanh đều ngẩn ra, có kẻ lẩm bẩm: "Cái gì thế, việc này cũng muốn tranh giành hạ đao trước? Còn tưởng rằng hắn sẽ có động tác lớn gì, ai ngờ một đao thất bại liền bỏ chạy, tâm tính kém như vậy sao?"
"Đúng vậy, tố chất tâm lý quá kém, chỉ một chút thất bại liền lùi bước." Có kẻ bên cạnh phụ họa.
Chu Dịch và tu sĩ Tử Tiêu Đạo nghe vậy, đồng thời lắc đầu, chú ý tới động tác của đối phương, trong mắt hai người đều lóe lên tia sáng.
"Hoắc Minh không phải là kẻ không chịu nổi thất bại, bởi vì chịu nhục mà chán nản buông xuôi." Tu sĩ Tử Tiêu Đạo mỉm cười nói: "Ngược lại, hắn là trong nháy mắt được mất vừa rồi mà đột phá tâm cảnh, đột phá bình cảnh đạo pháp của bản thân."
"Giờ phút này rời đi, là đi củng cố cảnh giới đạo pháp, so với việc đột phá tâm cảnh đạo pháp, bảo vật nơi này đối với hắn mà nói cũng chẳng còn quan trọng nữa."
Mọi người xung quanh, có kẻ lộ ra vẻ mặt như có điều ngộ, cũng có kẻ tỏ vẻ không tin.
Chu Dịch ở bên cạnh khẽ gật đầu: "Quả thật là thế."
Hắn ngẩng đầu nhìn tu sĩ Tử Tiêu Đạo, trịnh trọng nói: "Tại hạ Chu Dịch, xin hỏi đạo hữu xưng hô thế nào?"
Nam tử tu sĩ kia cười, nụ cười rạng rỡ như ánh mặt trời, bên má phải còn có lúm đồng tiền: "Tại hạ Cố Lôi, Tử Tiêu Đạo, Chu đạo hữu khách khí rồi."
Bạn cần đăng nhập để bình luận