Sử Thượng Đệ Nhất Tổ Sư Gia

Chương 790: Còn có một người ẩn núp 1

Chương 790: Còn có một người ẩn núp 1
Nhưng hắn có một loại cảm giác, đó chính là linh khí của mê cung này đang cố ý lừa gạt hắn.
Anh La Trát suy nghĩ một lát, đột nhiên lấy từ trong ngực ra một chiếc khăn lụa, sau đó cẩn thận rút ra một sợi tơ.
Hắn buộc một đầu sợi dây vào lối vào mê cung, tay kia vừa rút sợi tơ từ trong khăn lụa, vừa thận trọng tiến sâu vào trong.
Khi sợi tơ đã dùng hết, hắn liền lấy ra một mảnh vải, lại rút từ đó ra một sợi vải khác, nối đầu với đầu sợi tơ ban nãy, rồi lại tiếp tục tiến về phía trước.
Anh La Trát tuy rằng không nhìn thấy nhưng Chu Dịch, Tiêu Diễm cùng mọi người ở bên ngoài mê cung lại có thể nhìn thấy rõ ràng. Ở một không gian mê cung khác, Tu Vân Sinh vậy lại đang áp dụng một cách y hệt Anh La Trát.
Vị thiếu niên cẩn thận, trầm tĩnh kia cũng dùng cách lấy sợi tơ để định vị, từ đó phân biệt phương hướng trong mê cung.
Lâm Phong hứng thú nhìn cảnh tượng này: "Hình như kiếp trước ta từng đọc qua một câu chuyện thần thoại Hy Lạp, nhân vật chính trong chuyện cũng dùng cách này để thoát khỏi mê cung mà chưa từng có ai đi ra được?"
"Lúc này, ta có nên nói rằng trí tuệ luôn có điểm chung hay không nhỉ?" Lâm Phong cười khẽ: "Thôi vậy, đã có thể gợi lại chút hồi ức cho ta, lần này coi như tha cho các ngươi một lần, xem như phần thưởng vậy."
Nếu Lâm Phong muốn, hắn vẫn có thể động tay động chân trên sợi tơ của Tu Vân Sinh và Anh La Trát, tựa như việc thay đổi ký hiệu mà đám người Lý Tinh Phụ để lại.
Lâm Phong nhìn hai thiếu niên trong hình ảnh, mỉm cười: "Tuy nhiên, nếu cho rằng chỉ như vậy đã có thể thoát khỏi mê cung thì thật là ngây thơ."
Rất nhanh sau đó, gần như cùng một lúc, Anh La Trát và Tu Vân Sinh đều phát hiện ra vấn đề.
Cả hai gần như đã đi khắp mê cung một lần nhưng cuối cùng lại kinh ngạc phát hiện ra rằng, kết quả cuối cùng của mỗi một ngã rẽ đều là đường chết.
Anh La Trát tức giận: "Đây là cái dạng mê cung gì thế? Chỉ có cửa vào mà không có lối ra? Muốn đùa bỡn ta sao?"
Trong một không gian mê cung khác, sắc mặt Tu Vân Sinh cũng trở nên u ám, mê cung màu tím này hóa ra lại là một cung điện được phong bế hoàn toàn, chỉ có một cửa vào duy nhất nhưng lại không hề có lối ra.
Hao phí nửa ngày trời, kết quả lại bị người ta trêu đùa, đổi lại là ai cũng sẽ phải nổi trận lôi đình.
"Bình tĩnh, bình tĩnh nào." Tu Vân Sinh ngẩng đầu nhìn lên đỉnh cung điện: "Tổ sư thiết kế ra khảo nghiệm này, chắc chắn không phải là vì muốn trêu đùa chúng ta, nhất định là ta vẫn chưa tìm ra cách chính xác."
Hắn men theo sợi tơ, trở lại lối vào mê cung, nhìn mê cung trước mắt tựa như một cái hố sâu khổng lồ, trầm ngâm không nói.
Ở một bên khác, sau cơn tức giận ban đầu, Anh La Trát cũng rất nhanh bình tĩnh trở lại, hắn cũng quay trở lại lối vào mê cung, trầm tư suy nghĩ.
Nôn nóng và phẫn nộ một cách mù quáng đều là những điều không nên, ngược lại sẽ rơi vào bẫy rập của mê cung. Anh La Trát thậm chí còn hoài nghi, mê cung này cố ý muốn kích động khiến hắn nóng nảy, khiến cho ý chí kiên định ban đầu của hắn bị dao động.
Nhìn Tu Vân Sinh và Anh La Trát đã bình tĩnh lại, chuyên tâm suy nghĩ, Lâm Phong chậm chạp gật đầu: "Đều là những nhân tài đáng được bồi dưỡng."
Lâm Phong cùng mọi người ở bên ngoài quan sát, bởi vì mỗi người đều ở một không gian mê cung độc lập, lại chỉ có một mình, cho nên khi gặp phải khó khăn, trắc trở, trạng thái tâm lý khác nhau của mỗi người đều bộc lộ rõ ràng.
Có một số đệ tử, tuy rằng căn cơ, ngộ tính, thiên phú đều không tệ, tốc độ tu luyện cũng được coi là ở mức trung bình khá nhưng tâm chí lại có phần yếu đuối. Sau khi rơi vào mê cung, bọn họ bắt đầu sinh ra những cảm xúc lo âu, chán nản, thậm chí là cuồng loạn, điều này đã ảnh hưởng nghiêm trọng đến khả năng phán đoán của họ.
Thời gian dần trôi, khoảng cách giữa các đệ tử cũng dần được nới rộng. Một số người bị mắc kẹt trong mê cung, nhìn là biết, nếu không có người giúp đỡ, e là bọn họ sẽ mãi mãi không thể thoát ra được.
Chỉ có một số ít người vẫn có thể phân biệt rõ ràng phương hướng trong mê cung nhưng đáng tiếc là bọn họ vẫn không tìm thấy được con đường chính xác, chỉ đành phải lui về lối vào mê cung, chải chuốt lại mạch suy nghĩ từ đầu.
Đúng lúc này, một viên Tinh Thạch Truyền Âm trong tay Lâm Phong bỗng nhiên rung lên. Sau khi bóp nát viên tinh thạch, một giọng nói quen thuộc từ bên trong truyền đến.
"Lâm tông chủ, đã lâu không gặp, người vẫn khỏe chứ?" Người truyền âm cho Lâm Phong chính là Yến Minh Nguyệt, người trước đó đã quay về núi Bạch Vân.
Lâm Phong đáp: "Thì ra là Yến đạo hữu, quả là đã lâu không gặp."
Nhưng hắn có một loại cảm giác, đó chính là linh khí của mê cung này đang cố ý lừa gạt hắn.
Anh La Trát suy nghĩ một lát, đột nhiên lấy từ trong ngực ra một chiếc khăn lụa, sau đó cẩn thận rút ra một sợi tơ.
Hắn buộc một đầu sợi dây vào lối vào mê cung, tay kia vừa rút sợi tơ từ trong khăn lụa, vừa thận trọng tiến sâu vào trong.
Khi sợi tơ đã dùng hết, hắn liền lấy ra một mảnh vải, lại rút từ đó ra một sợi vải khác, nối đầu với đầu sợi tơ ban nãy, rồi lại tiếp tục tiến về phía trước.
Anh La Trát tuy rằng không nhìn thấy nhưng Chu Dịch, Tiêu Diễm cùng mọi người ở bên ngoài mê cung lại có thể nhìn thấy rõ ràng. Ở một không gian mê cung khác, Tu Vân Sinh vậy lại đang áp dụng một cách y hệt Anh La Trát.
Vị thiếu niên cẩn thận, trầm tĩnh kia cũng dùng cách lấy sợi tơ để định vị, từ đó phân biệt phương hướng trong mê cung.
Lâm Phong hứng thú nhìn cảnh tượng này: "Hình như kiếp trước ta từng đọc qua một câu chuyện thần thoại Hy Lạp, nhân vật chính trong chuyện cũng dùng cách này để thoát khỏi mê cung mà chưa từng có ai đi ra được?"
"Lúc này, ta có nên nói rằng trí tuệ luôn có điểm chung hay không nhỉ?" Lâm Phong cười khẽ: "Thôi vậy, đã có thể gợi lại chút hồi ức cho ta, lần này coi như tha cho các ngươi một lần, xem như phần thưởng vậy."
Nếu Lâm Phong muốn, hắn vẫn có thể động tay động chân trên sợi tơ của Tu Vân Sinh và Anh La Trát, tựa như việc thay đổi ký hiệu mà đám người Lý Tinh Phụ để lại.
Lâm Phong nhìn hai thiếu niên trong hình ảnh, mỉm cười: "Tuy nhiên, nếu cho rằng chỉ như vậy đã có thể thoát khỏi mê cung thì thật là ngây thơ."
Rất nhanh sau đó, gần như cùng một lúc, Anh La Trát và Tu Vân Sinh đều phát hiện ra vấn đề.
Cả hai gần như đã đi khắp mê cung một lần nhưng cuối cùng lại kinh ngạc phát hiện ra rằng, kết quả cuối cùng của mỗi một ngã rẽ đều là đường chết.
Anh La Trát tức giận: "Đây là cái dạng mê cung gì thế? Chỉ có cửa vào mà không có lối ra? Muốn đùa bỡn ta sao?"
Trong một không gian mê cung khác, sắc mặt Tu Vân Sinh cũng trở nên u ám, mê cung màu tím này hóa ra lại là một cung điện được phong bế hoàn toàn, chỉ có một cửa vào duy nhất nhưng lại không hề có lối ra.
Hao phí nửa ngày trời, kết quả lại bị người ta trêu đùa, đổi lại là ai cũng sẽ phải nổi trận lôi đình.
"Bình tĩnh, bình tĩnh nào." Tu Vân Sinh ngẩng đầu nhìn lên đỉnh cung điện: "Tổ sư thiết kế ra khảo nghiệm này, chắc chắn không phải là vì muốn trêu đùa chúng ta, nhất định là ta vẫn chưa tìm ra cách chính xác."
Hắn men theo sợi tơ, trở lại lối vào mê cung, nhìn mê cung trước mắt tựa như một cái hố sâu khổng lồ, trầm ngâm không nói.
Ở một bên khác, sau cơn tức giận ban đầu, Anh La Trát cũng rất nhanh bình tĩnh trở lại, hắn cũng quay trở lại lối vào mê cung, trầm tư suy nghĩ.
Nôn nóng và phẫn nộ một cách mù quáng đều là những điều không nên, ngược lại sẽ rơi vào bẫy rập của mê cung. Anh La Trát thậm chí còn hoài nghi, mê cung này cố ý muốn kích động khiến hắn nóng nảy, khiến cho ý chí kiên định ban đầu của hắn bị dao động.
Nhìn Tu Vân Sinh và Anh La Trát đã bình tĩnh lại, chuyên tâm suy nghĩ, Lâm Phong chậm chạp gật đầu: "Đều là những nhân tài đáng được bồi dưỡng."
Lâm Phong cùng mọi người ở bên ngoài quan sát, bởi vì mỗi người đều ở một không gian mê cung độc lập, lại chỉ có một mình, cho nên khi gặp phải khó khăn, trắc trở, trạng thái tâm lý khác nhau của mỗi người đều bộc lộ rõ ràng.
Có một số đệ tử, tuy rằng căn cơ, ngộ tính, thiên phú đều không tệ, tốc độ tu luyện cũng được coi là ở mức trung bình khá nhưng tâm chí lại có phần yếu đuối. Sau khi rơi vào mê cung, bọn họ bắt đầu sinh ra những cảm xúc lo âu, chán nản, thậm chí là cuồng loạn, điều này đã ảnh hưởng nghiêm trọng đến khả năng phán đoán của họ.
Thời gian dần trôi, khoảng cách giữa các đệ tử cũng dần được nới rộng. Một số người bị mắc kẹt trong mê cung, nhìn là biết, nếu không có người giúp đỡ, e là bọn họ sẽ mãi mãi không thể thoát ra được.
Chỉ có một số ít người vẫn có thể phân biệt rõ ràng phương hướng trong mê cung nhưng đáng tiếc là bọn họ vẫn không tìm thấy được con đường chính xác, chỉ đành phải lui về lối vào mê cung, chải chuốt lại mạch suy nghĩ từ đầu.
Đúng lúc này, một viên Tinh Thạch Truyền Âm trong tay Lâm Phong bỗng nhiên rung lên. Sau khi bóp nát viên tinh thạch, một giọng nói quen thuộc từ bên trong truyền đến.
"Lâm tông chủ, đã lâu không gặp, người vẫn khỏe chứ?" Người truyền âm cho Lâm Phong chính là Yến Minh Nguyệt, người trước đó đã quay về núi Bạch Vân.
Lâm Phong đáp: "Thì ra là Yến đạo hữu, quả là đã lâu không gặp."
Bạn cần đăng nhập để bình luận