Sử Thượng Đệ Nhất Tổ Sư Gia

Chương 700: Nhân đạo đại thế của Chu Dịch 1

Chương 700: Nhân đạo đại thế của Chu Dịch 1
Hai tay Tiêu Tuấn Thần khép lại, cùng với trăm trượng hư ảnh làm lần tế bái thứ ba, toàn bộ không gian Tàng Long Hồ gió mây cuồn cuộn, ý chí thiên địa tựa như được gia trì lên người hắn, khiến toàn thân hắn toát ra một cỗ khí phách thiên nhân hợp nhất, chưởng quản thương khung.
"Tế tự Thiên Thần, Thiên Đạo chủ tài; Tế tự Nhật Nguyệt Tinh Thần; Tế tự Tư Trung, Tư Mệnh, Vũ Sư."
Dưới cát lễ, vô tận đại đạo trấn áp, vậy mà ép đến bài văn chương kinh thế của Chu Dịch cũng sắp không thể thành hình, quang ám văn tự không ngừng bay tán loạn, lại không cách nào tiếp tục viết văn chương.
Một bên suy yếu, một bên lại cường thịnh, trạng thái của Tiêu Tuấn Thần, bất kể là pháp lực thần thông hay tinh khí thần, đều đạt đến một cảnh giới chưa từng có.
Thần sắc hắn nghiêm nghị, chân đạp vân xa, mơ hồ có tiếng loan phượng hòa âm, đi thẳng một đường, về phía phía Chu Dịch mà lao tới.
Trong quá trình vân xa hình thành, Tiêu Tuấn Thần ngâm nga, dưới chân đạp lên những bước chân huyền ảo, vậy mà lại ở trên vân xa khiêu vũ.
Chu Dịch nhìn thấy bộ pháp của hắn, thân thể hơi chấn động: "Đây là vũ đạo 'Vân Môn'? Vân Môn đại quyển cổ xưa nhất trong Lục Nhạc, trong truyền thuyết đã sớm thất truyền, chỉ còn lưu lại tên khúc, không ngờ hôm nay ta lại có thể được gặp lại."
Tiêu Tuấn Thần cưỡi vân xa, tấu lên khúc nhạc Vân Môn, tay phải vung lên, từng chữ cái hiện lên trong không trung, lại chính là sáu chữ Lễ, Nhạc, Xạ, Ngự, Thư, Số.
Thuật toán chi pháp cũng được hắn thi triển, không ngừng suy tính phương thức ứng phó của Chu Dịch.
Từng đạo quang tiễn nối đuôi nhau bắn ra, mục tiêu nhắm thẳng vào Chu Dịch.
Pháp thuật nhìn như hỗn loạn, có lực phân tán thì sẽ yếu đi nhưng tất cả những thứ này dưới sự gia trì của lực lượng ý cảnh cát lễ, đạt đến sự thống nhất hoàn mỹ, lục nghệ chi pháp, dung hợp vào một lò, phô thiên cái địa đánh tới Chu Dịch.
Tựa như thiên địa cuồn cuộn, toàn bộ thế giới hóa thành dòng nước lũ, tràn ngập cảm giác không thể ngăn cản.
Chu Dịch nhìn quanh bốn phía, vậy mà lại sinh ra cảm giác cô độc một mình, cả thế giới đều là địch.
Tiêu Tuấn Thần phát động cả lục nghệ nhưng không hề có cảm giác hỗn loạn, ngược lại ngưng tụ cùng một chỗ, cùng nhau tạo thành một cỗ đại thế, ý cảnh lực lượng lịch sử triều lưu không gì cản nổi.
Chỉ trong khoảnh khắc này, tinh thần ý chí của vạn ngàn nho sinh, cổ kim thánh hiền, tựa như đều dung hợp làm một thể với hắn, gia trì trên người hắn, hình thành một cỗ thế.
Thế, không gì cản nổi, không gì vi phạm!
Chu Dịch đối mặt với một kích này, bài văn viết bằng quang ám văn tự đều lung lay sắp đổ, không viết tiếp được nữa.
Những người quan chiến bên ngoài Tàng Long Hồ, có lẽ không cách nào lý giải được cỗ thế do Tiêu Tuấn Thần tạo ra nhưng đều có thể cảm nhận được sự cường đại trong lần công kích này của hắn, loại ý cảnh lực lượng thế như chẻ tre kia, chấn động tâm linh mỗi một người quan chiến.
Cho dù là rất nhiều nguyên anh lão tổ đối mặt với một kích này cũng đều biến sắc, tâm thần dao động, thấp thỏm bất an.
Ít nhất phải là tu sĩ nguyên anh trung kỳ, lúc này mới có thể làm được tâm thần không dao động nhưng tất cả đều sắc mặt nghiêm nghị.
Tống Khánh Nguyên nhìn chằm chằm vào Tàng Long Hồ: "Xem ra, chung quy vẫn là Tiêu Tuấn Thần giỏi hơn một bậc, trận tỷ thí này, Chu Dịch thua, Huyền Môn Thiên Tông cũng thua."
Lúc này trong lòng hắn có vài phần nặng nề, lại có vài phần tiếc nuối.
Tuy rằng có thể nhìn ra, Tiêu Tuấn Thần hôm nay có thể đánh ra một kích thiên nhân hợp nhất, dung hợp đại thế này, phần lớn cũng là do chịu kích thích từ Chu Dịch nhưng thực lực bản thân Tiêu Tuấn Thần thể hiện ra cũng khiến Tống Khánh Nguyên không nắm chắc ứng phó.
Đồng thời, Tống Khánh Nguyên cũng đang tiếc nuối, người phá vỡ thần thoại Huyền Môn Thiên Tông chung quy không phải là mình, vinh quang này, sắp thuộc về Tiêu Tuấn Thần rồi.
Ngay cả nhóc tỳ, Nhạc Hồng Viêm và Dương Thanh cùng các đồng môn Huyền Môn Thiên Tông khác, nhìn Tàng Long Hồ đều lộ vẻ lo lắng, áp lực mà chiêu thức này của Tiêu Tuấn Thần mang đến, thật sự là quá lớn.
"Sư phụ!" Dương Thanh lo lắng nhìn về phía Lâm Phong, lại thấy Lâm Phong chẳng những không lo lắng, khóe miệng ngược lại lộ ra một tia cười.
Lâm Phong nhìn mấy đệ tử một cái, khẽ cười nói: "Nhị sư huynh của các ngươi, thắng rồi."
Mọi người xung quanh nghe được câu này, đều kinh ngạc, sau đó thấy Chu Dịch trong Tàng Long Hồ, đối mặt với Tiêu Tuấn Thần với khí thế ngập trời, chẳng những không sợ hãi, ngược lại từng bước một tiến lên, nghênh đón hắn.
"Nhân đạo đại thế, từ trước đến nay không phải là câu nệ cổ lễ, xuôi theo dòng nước." Chu Dịch từng bước một tiến lên, không nhanh không chậm nhưng lại tràn ngập quyết tâm không gì lay chuyển nổi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận