Sử Thượng Đệ Nhất Tổ Sư Gia

Chương 475: Nhiệm vụ chính tuyến mới nhất 1

Chương 475: Nhiệm vụ chính tuyến mới nhất 1
Thế nhưng Yến Minh Nguyệt lại thần sắc bình tĩnh, nàng hiểu rõ ẩn ý trong lời nói của Lâm Phong, bèn dứt khoát gật đầu: "Ta hiểu."
Thiếu nữ áo xanh khẽ cười: "Minh Nguyệt bảo đảm, sau này ắt có hậu báo."
Lâm Phong nhìn nàng một lát, rồi thản nhiên nói: "Chỉ mong hậu báo của Yến đạo hữu, bổn tọa có thể gánh vác nổi."
Yến Minh Nguyệt cười nói: "Đó là điều đương nhiên, nếu không, Minh Nguyệt nào dám chắc mình có thể chịu được cơn thịnh nộ của Lâm tông chủ."
"À phải rồi, còn một chuyện." Lâm Phong bỗng nhớ ra điều gì, bèn cong ngón tay búng nhẹ, một làn khói đen rơi xuống mặt đất, hóa thành một trung niên nam tử cao lớn vạm vỡ, cao gần hai trượng.
Người này có làn da màu tím đen kỳ dị, trên môi mọc hai sợi râu dài thô ráp, trên đầu có hai chiếc sừng chĩa ra.
Chính là Hắc Long Giải Cương hóa thành hình người.
Trên người hắn tỏa ra khí tức uy nghiêm mạnh mẽ, tựa như vương giả ngự trị thiên hạ. Nhưng trước mặt Lâm Phong, những khí tức đó đều được thu liễm, hắn cung kính khom người hành lễ với Lâm Phong: "Tông chủ."
Giải Cương đứng thẳng dậy, quay đầu nhìn thấy Yến Minh Nguyệt, bèn gật đầu: "Yến tiên tử, đã lâu không gặp."
Yến Minh Nguyệt nhìn thấy Giải Cương, cười nói: "Thì ra ngươi đang đi theo Lâm tông chủ."
Lâm Phong phẩy tay áo: "Bổn tọa gọi hắn ra là muốn hỏi hắn xem có hứng thú cùng ngươi trở về Thái Hư Quan hay không?"
Giải Cương nghe vậy, sắc mặt liền biến đổi.
Yến Minh Nguyệt mỉm cười, thản nhiên nói: "Ta cảm thấy có kẻ sẽ không muốn quay về đâu."
"Ồ?" Lâm Phong hơi kinh ngạc, quay đầu nhìn Giải Cương. Nói lý ra, Giải Cương ở chỗ hắn tuy không bị bạc đãi nhưng cũng chẳng khá khẩm gì, chẳng được hưởng chỗ tốt nào.
Tàn thi của Canh Kim Hổ Vương năm xưa, một nửa bị Lâm Phong luyện thành Kim Hổ Phân Thân, một nửa đưa cho Thôn Thôn.
Còn tinh hoa Yêu Anh, một phần ba bị luyện thành Hổ Phách Kim Điệp ban cho tiểu đồ đệ, một phần ba dùng để luyện chế Kim Hổ Phân Thân, một phần ba còn lại tuy vẫn nằm trong tay Lâm Phong nhưng Giải Cương cũng chẳng được chia.
Quan trọng nhất là, thường nghe nói long tộc vốn háo sắc, mà chỗ hắn lại chẳng có nữ yêu thú nào để Giải Cương ve vãn.
Thôn Thôn thì khỏi phải bàn, cô nhóc hung dữ đó chắc chắn không thèm để mắt tới Giải Cương, không coi hắn là thức ăn đã là may lắm rồi.
Bị đối xử như vậy mà Giải Cương vẫn cam tâm tình nguyện, chẳng lẽ hắn không muốn quay về Thái Hư Quan?
Lâm Phong nhìn Giải Cương, chậm rãi nói: "Năm xưa giữ ngươi lại đây là có nhiều nguyên nhân, nay nếu ngươi muốn trở về Thái Hư Quan, bổn tọa tuyệt không làm khó..."
Vừa nói đến đây, đã thấy Giải Cương lắc đầu nguầy nguậy như trống bỏi: "Không, tông chủ, ta không muốn quay về, ta ở đây rất tốt, xin ngài đừng đuổi ta đi!"
Lâm Phong kinh ngạc, nhìn bộ dạng của Giải Cương, nếu không có Yến Minh Nguyệt ở đây, e rằng hắn đã nhào tới ôm chân Lâm Phong mà khóc lóc rồi.
Yến Minh Nguyệt ở bên cạnh không nhịn được cười, giải thích: "Lâm tông chủ, chuyện là thế này, Giải Cương hắn... ở trong Long trì của Thái Hư Quan chúng ta đã kết làm đạo lữ với một nữ Thái Cổ Thiên Long... À mà, nữ long kia là cường giả cấp Yêu Vương."
Nghe đến đây, Lâm Phong bỗng nhiên tỉnh ngộ, thì ra là sợ vợ!
Hiểu rõ mọi chuyện, Lâm Phong không khỏi im lặng, so sánh với Thôn Thôn, trong lòng hắn dâng lên cảm giác khó tả: "Mẹ kiếp, yêu tộc đều như thế này sao? Thật mất mặt nam nhân... à không, mất mặt nam yêu!"
Giải Cương không muốn đi, Lâm Phong cũng không ép buộc, trực tiếp đưa tiễn Yến Minh Nguyệt xuống núi.
Sau khi vị khách cuối cùng rời khỏi Ngọc Kinh Sơn, Huyền Thiên Bảo Thụ trên đỉnh núi bỗng tỏa ra hào quang sáng chói, cành lá sum suê che phủ cả bầu trời đồng loạt rung chuyển.
Hào quang xé toạc hư không, cả Ngọc Kinh Sơn bay lên, bạch ngọc tiên sơn khổng lồ dần dần ẩn mình vào trong hư không.
Tiên sơn hùng vĩ, đến một cách thần diệu, đi cũng thần diệu, biến mất khỏi vùng đất hoang vu ngoài thành Sa Châu, tựa như chưa từng tồn tại.
Cảnh tượng thần kỳ này đã trở thành truyền thuyết nổi tiếng nhất của thành Sa Châu sau này.
Yến Minh Nguyệt đứng trên tầng mây, nhìn Ngọc Kinh Sơn ẩn mình vào hư không, một lúc lâu sau mới khẽ thở dài, không nói gì.
Bàng Kiệt đứng sau lưng nàng chậm rãi nói: "Cả sơn môn động phủ ẩn vào trong hư không loạn lưu, hành tung bất định, trong tình huống này, muốn gây phiền phức cho hắn cũng khó."
"Trừ phi các vị đại năng Nguyên Thần của Thái Hư Quan chúng ta dốc toàn lực, hợp sức lục soát khắp hư không, mới có thể ngăn cản hắn."
Yến Minh Nguyệt bình thản nói: "Ngươi biết điều đó là không thể."
"Đúng, ta biết, hắn không phải yêu tộc." Bàng Kiệt thản nhiên nói: "Hơn nữa, còn có kẻ khác đang nhòm ngó, nếu Thái Hư Quan chúng ta dốc toàn lực, để lộ sơ hở, e rằng sẽ có rất nhiều kẻ muốn thấy chúng ta gặp chuyện không may."
Bạn cần đăng nhập để bình luận