Sử Thượng Đệ Nhất Tổ Sư Gia

Chương 629: Trò chơi tâm lý 1

Chương 629: Trò chơi tâm lý 1
Thấy cảnh này, Lâm Phong không khỏi thầm buồn cười. Nghĩ thầm đám người này đúng là hỏi đường cho mù đường. Nàng Gia Cát Phong Linh kia quỷ quyệt lắm, làm sao để bọn chúng moi tin tức được. Cho dù nàng có ngốc thật, ngây thơ thật, thì đám người này cũng chẳng moi được tin tức gì có giá trị từ nàng.
Bởi vì bản thân Gia Cát Phong Linh đối với đại đa số chuyện của Huyền Môn Thiên Tông đều mù tịt, chẳng biết gì cả.
Nhưng nha đầu này đúng là láu cá, thật giả lẫn lộn, thế mà lừa được không ít kẻ.
Có kẻ hoan nghênh Huyền Môn Thiên Tông, thì tất nhiên cũng có kẻ không ưa, ví dụ như Thiên Trì Tông và Hoắc thị gia tộc, ấn tượng với đám người nhóc tỳ, Nhạc Hồng Viêm chẳng tốt đẹp gì.
Ngược lại, đám tu sĩ xuất thân Bắc Nhung vương đình, nhìn đám người Huyền Môn Thiên Tông thế nào cũng thấy thuận mắt.
Lâm Phong đảo mắt, thấy Chu Dịch đang nói chuyện với một đại hán Bắc Nhung ăn vận dị tộc, xem bộ dạng kia hình như là coi trọng thứ gì đó.
Ngoài Chu Dịch ra, còn có những người khác cũng vây quanh đại hán Bắc Nhung, ánh mắt mọi người cùng đổ dồn vào một tảng đá đen dưới chân đại hán.
Tảng nham thạch đen này bề ngoài ảm đạm, trông chẳng có gì đặc biệt nhưng thần thức Lâm Phong vừa quét qua, lập tức phát hiện ra chỗ bất phàm.
Lấy thần thức hiện tại của Lâm Phong mà dò vào trong đó, lại có cảm giác nhìn không thấu, thần thức bản thân như trâu đất xuống biển, bị tảng nham thạch đen thôn phệ.
Điều này khiến Lâm Phong có phần hứng thú: "Quả nhiên, thứ Chu Dịch để mắt tới, không tệ."
Đèn sáng, đèn sáng, nào còn là đèn sáng nữa, đúng là hải đăng rồi.
Nhưng mà, ai bảo người dị tộc là nhất định thật thà chất phác?
Tên đại hán Bắc Nhung trông có vẻ hào sảng này, lại đưa ra phương thức giao dịch khiến mọi người âm thầm nhíu mày.
Cắt đá.
Ai cũng có thể nhận ra, tảng nham thạch đen này thực chất là phôi của một loại bảo vật nào đó, giống như tảng đá bọc mỹ ngọc vậy.
"Các vị bằng hữu cùng thử vận may, cắt đá, ai cắt ra bảo vật bên trong, vật ấy sẽ thuộc về người đó."
Nhưng cắt đá đâu phải muốn cắt là cắt, mỗi người muốn cắt, đều phải nộp một món đồ cho đại hán này, nếu không cắt ra bảo vật, thì món đồ kia cũng không được hoàn trả.
Gã hán tử này làm ăn ngon thật.
Phương thức giao dịch vừa đưa ra, lập tức khiến mọi người xung quanh đều hứng thú, ai nấy đều âm thầm nhíu mày nhưng đồng thời lòng háo thắng cũng nổi lên.
Thần thức dò xét không được, không ai có thể xác định được bảo vật thực sự nằm ở vị trí nào trong tảng đá đen, thậm chí kích cỡ lớn nhỏ của bảo vật cũng không biết, mà tảng đá đen kia ước chừng một thước vuông.
Nhỡ đâu bảo vật thực sự chỉ nhỏ bằng hạt gạo, vậy thì không biết phải cắt bao nhiêu nhát mới lấy ra được, vận khí mà không tốt, thì tất cả mọi người ở đây có bán hết nhà cửa cũng không cắt ra được.
Đại hán Bắc Nhung hiển nhiên nhìn ra được nỗi lo lắng của mọi người, vội vàng lên tiếng: "Bất cứ tảng đá nào đã bị cắt xuống, một khi rời khỏi bản thể, không còn được bảo vật nuôi dưỡng, thì đặc tính thôn phệ thần thức sẽ biến mất, trở thành đá bình thường."
Vừa nói, hắn liền rút ra một thanh trường đao, cắt xuống một mảnh nhỏ ở góc tảng đá đen, sau khi mảnh đá rời khỏi tảng đá, tuy hình dạng không hề thay đổi nhưng năng lực thôn phệ thần thức quả nhiên đã biến mất.
Mọi người thấy vậy, trong lòng lập tức sôi sục, trên mặt ai nấy đều lộ vẻ nóng lòng muốn thử.
Lâm Phong nhìn tảng đá đen, khẽ gật đầu: "Như vậy đơn giản hơn nhiều, mỗi lần chẻ đôi từ giữa là được, tốc độ loại bỏ đá vô dụng sẽ được nâng cao nhưng nếu vận khí không tốt, thì vẫn phải cắt rất nhiều nhát."
Đại hán Bắc Nhung lúc này mới ra giá, hắn cũng biết cách làm ăn của mình có phần không hợp lệ, nên giá mỗi lần cắt đá cũng không cao.
Thần sắc Chu Dịch khẽ động, bước lên một bước nhưng chưa kịp mở lời, một thanh niên áo đen bỗng nhiên tiến lên, rút đao ra khỏi vỏ, chém thẳng một nhát vào tảng đá đen.
Nhị thiếu gia Hoắc thị gia tộc, Hoắc Minh.
Hoắc Minh tiến lên, không nói hai lời, trực tiếp bổ một đao vào tảng đá đen.
Đồng thời khi xuất đao, hắn ném một món đồ cho đại hán Bắc Nhung, chính là vật mà đại hán Bắc Nhung yêu cầu Hoắc gia hắn phải đưa để được cắt đá một lần.
Chu Dịch nhướn mày, ném năm viên Lôi Âm Đại Hoàn Đan cho gã hán tử Bắc Nhung kia, sau đó rút kiếm ra khỏi vỏ, xoẹt xoẹt hai kiếm, phong tỏa trường đao của Hoắc Minh ở bên ngoài.
Sát khí toàn thân Hoắc Minh đột nhiên bộc phát, trên trường đao hiện lên pháp lực kinh người, đã hóa thành một chiêu Tu La Diệt Thế Đao hung ác vô song, tiến thoái lưỡng nan, cường thế chém giết, mục tiêu vừa nhắm vào tảng đá đen, vừa nhắm vào Chu Dịch.
Bạn cần đăng nhập để bình luận