Bị Xem Là Tà Thần Ở Thế Giới Thú Nhân
Chương 102: Xây nhà cho thú nhân lac loài
Chương 102: Xây nhà cho thú nhân lạc loài
Vùng đất này quá xa lạ với nhóm Phí, nếu bây giờ rời đi, họ cũng không biết nên đi đâu. Thông qua cuộc nói chuyện vừa rồi của Ưng Phan với các thú nhân lạc loài, Phí và đồng bạn của mình cũng hiểu sơ rằng: Ở đây vùng đất tốt đều có thú nhân cư ngụ, muốn sống thì phải tham gia vào bộ lạc của họ, từ bỏ đi tộc loài của mình, như thế chẳng khác nào cuộc sống xưa kia, khi đi theo Hùng Điểu.
Nhóm Phí từng không được Hùng Điểu tôn trọng, thậm chí là coi thường, họ đã trải qua nên càng không muốn phải oằn mình chịu đựng những điều đó nữa.
Phí nhìn các bạn của mình hỏi họ: "Mọi người muốn thế nào? Theo Tà thân, hay chờ Hùng Điểu, hoặc rời đi?"
Các thú nhân im lặng, không đưa ra ý kiến. Rời đi cũng không ổn, ở lại thì lệ cũ đang níu chân, còn chờ Hùng Điểu chẳng biết tộc ấy còn ai sống sót hay không, gia nhập vào bộ lạc khác ở nơi này nghe thôi cảm thấy lạnh sống lưng. Hùng Điểu họ từng quen biết còn đối xử với họ như thế, ở nơi xa lạ này, nào ai có thể cho họ lòng tốt.
Các thú nhân im lặng không nói, Ưng Phan cũng chẳng ép đến cùng, hắn thẳng thừng nhắc nhở: "Đừng quên chúng tôi là thú nhân Tà thân, hãy suy nghĩ trước khi quyết định, tôi rất ghét kẻ hai mặt."
Dứt câu hắn không quan tâm đến nhóm Phí nữa, quay qua nói chuyện với các thú nhân lạc loài.
Theo lời thú nhân Tảo và Lộc, trong rừng chết còn rất nhiều thú nhân lạc loài, họ sống rải rác, do vị trí các hang động phân bổ không đều, và thường có diện tích nhỏ, nên mỗi nơi chỉ có từ bốn đến năm thú nhân sinh sống. Ưng Phan nhờ nhóm thú nhân lạc loài dẫn mình đi tìm một vùng đất tốt, hắn nói thẳng sẽ ở lại nơi này.
Các thú nhân lạc loài nghe vậy có chút vui mừng, nhưng nhiều hơn vấn là lo lắng cho họ, vì ở đây mùa mưa tới nước dâng cao, thường ngập cả tháng, mùa hè độ ẩm cao dễ sinh ra bệnh tật, rất nhiều thú nhân lạc loài nhiễm bệnh lạ mà chết, mùa đông cực kỳ lạnh, hang động cư trú ít, diện tích thì bé tí, rất khó sống.
Ưng Phan nghe Lộc phân tích hoàn cảnh nơi này, cũng hơi lo, nhưng tạm thời vẫn chưa có nơi dừng chân thích hợp, nên hắn vẫn kiên trì đi tìm hiểu.
Tới chiều các thú nhân lạc loài dẫn họ tới một khoảng rừng thưa, có hồ nước, nơi này không khí rất tốt, thoáng đãng thích hợp ở lại.
"Chỗ này khá tốt." Ưng Phan thích.
Nhưng Lộc lại nói: "Tốt thì tốt thật, nhưng đêm tới thường hay có thú dữ ghé đến uống nước."
Kim bỗng lên tiếng: "Thủ lĩnh, chúng ta có thể đào bẫy xung quanh khu vực này, con nào tới sập bẫy chết, vừa có thức ăn vừa báo nguy.'
Ý tưởng làm bẫy do Thái Linh bày ra, nó vốn chỉ là công cụ săn thú của các giống cái, nhóm Ưng Phan chưa từng thử, giờ Kim nhắc Ưng Phan mới nghĩ tới. Ưng Phan cẩn thận quan sát, sau đó gật đầu đồng ý.
Hắn bắt đầu phác thảo sơ bộ các vị trí, nói với nhóm thú nhân của mình: "Chúng ta sẽ xây nhà ở nơi này, xung quanh nhà thiết lập bẫy rập để đề phòng thú hoang tập kích."
"Nhà?" Các thú nhân lạc loài tò mò hỏi.
Ưng Phan không giấu, còn hào phóng nói: "Các anh có muốn ở trong nhà không, muốn thì chút cùng chúng tôi làm nhà, tôi sẽ chỉ các anh cách xây nhà."
Đứng bên cạnh nghe được câu này, nhóm thú nhân mã Điểu như thể không tin vào tai mình. Cách xây nhà chẳng phải là thứ rất quý giá sao? Tại sao nhóm Ưng Phan lại cho một cách dễ dàng như thế?
Một thú nhân Lang Điểu bước lên, rụt rè hỏi Ưng Phan: "Chúng tôi có thể xây nhà ở gần đây được không?”
Ưng Phan nhìn hai thú nhân cùng tộc khi xưa, hiện giờ đơn bạc đứng trước mặt, không nhẫn tâm để họ ngủ ở ngoài, bèn nói: “Cũng được, nhưng hai người phải tự thân vận động chúng tôi không giúp.'
Hai thú nhân Lang Điểu vội nói: "Không... chúng tôi không cân cậu giúp... chỉ cân, cậu chỉ chúng tôi cách làm nhà là được.
Ưng Phan gật đầu: "Lúc chúng tôi xây nhà, mấy người cứ đứng bên cạnh mà nhìn, rồi tự làm không khó."
Phí nuốt nước bọt, nhịn không được hỏi: "Anh thật sự cho chúng tôi nhìn sao?"
Ưng Phan nhún vai, tỏ ra chuyện để người khác nhìn họ xây nhà không có gì to tát: "Thú nhân Tà thần biết cách dựa vào địa hình để làm nhà, nên cho dù có cho mọi người nhìn thì lần sau chưa chắc mọi người đã làm được, khi đi tới nơi khác.'
Nhóm thú nhân Mã Điểu nghe Ưng Phan nói, ánh mắt ban đầu còn hơi dè chừng, khinh thường thì giờ đây đã bắt đầu thay đổi.
Nhà hay còn gọi là công trình đặc biệt, được Thần thú ban mà bộ lạc Hùng Điểu, bộ lạc ấy dùng điều đó để ra oai và tạo uy trước bao nhiêu tộc thú nhân, còn giấu giấu giếm giếm chẳng dám để ai nhìn cách xây nhà, thì hôm nay thú nhân Tà thân lại ngang nhiên làm, ai muốn cứ xem.
Sự hào phóng này khiến các thú nhân Mã Điểu cảm thấy mình như đang mơ, chuyến hành trình này chưa từng xảy ra, chỉ là họ mộng trong cơn mệt mỏi mà thôi.
Ưng Phan chọn xây theo kiểu nhà sàn, bởi đang là mùa hè nhà sàn ở mát, còn cao ráo không bị ẩm ướt.
Trước khi xây nhà, hắn hỏi các thú nhân lạc loài về thực vật kết dính nơi này, nhưng các thú nhân không biết.
Kim đành quay qua hỏi Ngọc: "Cô có biết loài vật nào dưới biển cho chất nhầy trắng không?"
Ngọc xoa cằm: "Có một loài, nhưng tôi không biết nó có tác dụng như mong muốn của các anh không?”
Kim liên nhờ Ngọc, cả hai cùng ra biển, sau một giờ đem về con vật mà họ đã từng bắt khi ở bên kia.
Nhìn thấy nó Ưng Phan liên nở nụ cười, các thú nhân Tà thần biết nó có tác dụng cũng vui vẻ ra mặt. Quá trình chiết lấy chất dính Ưng Phan không hề giấu, hắn làm công khai cho mọi người nhìn thấy.
Các thú nhân Mã Điểu, chỉ vừa đồng hành với thú nhân Tà thân chưa hết một ngày, đã chứng kiến được hai điều thân kỳ, xây nhà, chiết chất nhây kết dính từ sinh vật biển, giờ đây dù không muốn thì các thú nhân Mã Điểu vẫn phải âm thâm thừa nhận, các thú nhân Tà thần giỏi.
Còn hai thú nhân Lang Điểu, thì nhìn Ưng Phan mà lòng ngổn ngang. Sau khi rời khỏi bộ lạc, Ưng Phan dường như đã thay đổi, hắn trở nên khôn ngoan và thông minh hơn, chẳng có tí nào là giống thú nhân bị khắc ấn ký, bị cho là ô uế.
Các thú nhân Tà thân hăng hái làm việc dưới bao nhiêu con mắt đang nhìn, họ nhanh tay thể hiện cho các thú nhân thấy, những thứ đặc biệt mà thú nhân Tà thần sở hữu.
Đến khi trời tối, căn nhà sàn đầu tiên đã hoàn thành, quanh nhà cũng được đào bẫy chông.
Ngay khi màn đêm buông xuống, Ưng Phan cho phép các thú nhân vào bên trong ở tạm một đêm.
Các thú nhân đi khẽ sợ sẽ làm lủng sàn gỗ, các giống cái lạc loài thì cẩn thận lau lại dấu chân mình vừa đi, qua sợ làm bẩn nền.
Nhìn thấy sự thận trọng và trân quý của họ dành cho ngôi nhà, Bà Bà lén nói với Ý: "Ngày mai mấy người làm một căn, nhớ làm thật chắc, nhà này mùa nào cũng ở được, đông ấm, hè mát, mưa khô ráo."
Ý thốt lên: "Thật vậy ư?"
Bà Bà gật đầu: "Ta không lừa đâu, bây giờ mọi người ngôi bên trong không thấy nó rất đặc biệt sao?" Ý gật đầu lia lịa: "Đặc biệt lắm, cao ráo, mát mẻ, còn rất khô nữa. Chưa bao giờ tôi được ở trong một nơi khô ráo đến thế này."
Tiểu giống cái La sờ đông mó tây, xuýt xoa: "Mẹ ơi, mát quá, sạch nữa, thích quá! Mẹ ơi mai chúng ta cũng sẽ làm một nhà như này sao mẹ?”
Ý xoa đầu con gái, hai mắt đỏ hoe, gật đầu: "Ừ mai cha chúng ta sẽ làm một căn như này.'
"Hoan hô, vậy là nay con không phải ngủ trên đất lạnh lẽo nữa rồi."
Hai giống đực nhìn La vui vẻ, ánh mắt đỏ lên, hướng về phía Ưng Phan, lòng đầy cảm kích.
Trong khi đó, các thú nhân Mã Điểu thì đang chìm vào suy tư, còn Lang Điểu cũng đang âm thầm suy tính gì đó.
ebookshop.vn - ebook truyện giá rẻ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận