Bị Xem Là Tà Thần Ở Thế Giới Thú Nhân

Chương 129: Cùng đi tìm đồ

Chương 129: Cùng đi tìm đồChương 129: Cùng đi tìm đồ
Chương 129: Cùng đi tìm đồ
Sáng ngày hôm sau, Ưng Phan mang Thái Linh vào rừng, trước khi đi hắn có gặp Tảo và vài thú nhân lạc loài am hiểu địa hình rừng chết, hỏi họ về một vài khu vực nguy hiểm, sau khi hỏi xong hắn tự tin mang Thái Linh đi.
Trước khi đi cùng Ưng Phan, Thái Linh đi gặp Trân Văn Hương nhờ hắn làm vài món nội thất để đặt trong nhà, hiện tại Trân Văn Hương biết làm cửa gỗ, giường, bàn, ghế và tủ quần áo, Thái Linh chỉ tới nhờ hắn làm thêm bộ bàn ghế để đặt ngoài vườn.
Sau khi dặn xong, Ưng Phan tới cô và hắn liền rời đi.
Thái Linh muốn đến những nơi xa hơn để tìm hiểu về thực vật, cũng như các loại quả lạ nhằm tăng thêm nguồn lương thực cho các thú nhân trong bộ lạc. Nhờ có dị năng, sau khi Ưng Phan đi vào một vùng đất mới, Thái Linh phát hiện sự hiện diện của cây lúa, khi ấy dị năng báo cho cô.
[Cây cỏ trước mặt là lúa nước, mọc trong đầm lầy. |
Ngay khi nhận được thông báo, cô lập tức bảo Ưng Phan bay tới đó, cả một vùng rộng lớn toàn là cây lúa nước, lúa vào độ chín mùi có thể thu hoạch.
Nhìn thấy lúa Thái Linh vui tới mức hét lên: "Chúng ta có cơm ăn rồi, Ưng Phan chúng ta có cơm ăn rồi!"
Ưng Phan không biết cơm là gì, nhưng chỉ cần Thái linh vui hắn cũng VUI.
Thái Linh đã lâu chưa được ăn cơm, cô chỉ cho Ưng Phan cách thu hoạch lúa và xát vỏ. Hạt lúa nơi đây dài và lớn hơn một chút so với lúa Trái Đất, đặc biệt là cực kỳ dễ xác vỏ, chỉ cần dùng lực một chút vỏ sẽ tách ra để lộ hạt gạo trắng bóc bên trong.
Sau khi có gạo Thái Linh bắc một nồi cơm, còn Ưng Phan ởđi săn thú, hiện tại bọn họ đã tìm được một ít gia vị như tiêu, muối. Tuy ít nhưng vẫn có thể dùng.
Khi Thái Linh xới cơm cho Ưng Phan, hắn tấm tắc khen: "Không ngờ ở đây lại có một loài thực vật đẹp như thế”
Ưng Phan không quá trông mong vào cơm, bởi thú nhân chỉ thích thịt, nhưng sau khi cho muỗng cơm đầu tiên vào miệng, hắn phải suy nghĩ lại. Cơm mềm, ngọt một cách tự nhiên, khi ăn chung với thịt cực kỳ ngon, đặc biệt là nhanh no, đồng thời giảm cảm giác ngán của thịt xuống rất nhiều.
Ưng Phan một hơi chén sạch nồi cơm, ăn xong hắn tấm tắc: "Quá ngon, đánh dấu lại, chờ quay về cho người tới thu hoạch.”
Thái Linh cũng có ý này, còn nói thêm: "Lúa đã chín, sau khi thu vê phơi khô là dùng được. Mỗi vụ thu hoạch chúng ta sẽ để lại một ít giống để trông tiếp, cứ như thế vài tháng sau sẽ có lúa để ăn."
Ưng Phan cầm một lọn tóc của Thái Linh đặt lên môi hôn nhẹ rồi nói: "Anh có cảm giác cuộc sống sau này của chúng ta sẽ càng ngày càng tốt hơn."
Thái Linh kiêu ngạo gật đầu: "Đương nhiên, có em đây tuyệt đối không thể tệ được."
Ưng Phan phì cười vì vẻ đáng yêu của cô, nhịn không được cúi xuống thơm nhẹ lên má cô.
Thái Linh ngượng ngùng đẩy hắn ra thúc giục: "Mau tiếp tục tìm kiếm, chúng ta không còn nhiều thời gian, phải tìm được càng nhiều lương thực trước mùa mưa càng tốt. Em không muốn vào mùa mưa, mọi người phải gồng mình đi săn thú hằng ngày, quá mệt. Ưng Phan chở Thái Linh bay đi. Không uổng công hai người rời xa bộ lạc, đi không bao lâu Thái Linh tìm được một rừng mía, vừa nhìn thấy chúng hai mắt Thái Linh phát sáng, vậy là gia vị của họ có thêm vị ngọt, chạy lên một đoạn đột nhiên dị năng của cô lại thông báo.
[Sợi tơ, có thể nở thành vải khi nấu qua nước sôi. ]
Ngay lập tức hai người chạy đến bên cạnh cây sợi tơ, như tên, loài cây này mọc ký sinh trên cây lớn, từng sợi nhỏ như sợi tóc quấn vào nhau bấu víu lấy cành cây. Sợi tơ có đủ màu, vô cùng độc đáo.
Thái Linh cùng Ưng Phan đánh dấu lại, tiếp tục tìm kiếm. Lần này hai người chỉ ra ngoài hai ngày, nên không thể nán lại lâu một nơi.
Đến đêm cả hai tìm được một ngách đá nhỏ, liền chui vào đó trú một đêm. Hành trình nguyên ngày hôm nay trải qua an toàn, khiến cả hai quên mất đây là rừng chết, một nơi được mệnh danh có nhiều loài thú dữ.
Đêm tối bên ngoài ngách đá vang lên tiếng động.
Ưng Phan ngửi được mùi thú lạ bèn đẩy Thái Linh vào sâu bên trong, đôi mắt xanh nhạt nhìn ra ngoài nói với cô: "Bên ngoài có một bầy thú rất lạ, anh chưa từng thấy bao giờ."
Thái Linh lo lắng, xuyên qua vai Ưng Phan cô trông thấy mấy đôi mắt màu đỏ như máu. Vì trời quá tối nên không nhìn được hình dạng của chúng.
Gào.
Một tiếng gâm lớn, một con trong số chúng hung hăng đâm đầu vào ngách đá, hai chi trước luôn vào trong muốn vồ lấy Ưng Phan.
Khi này Thái Linh cũng nhìn rõ chúng, đầu khá giống sói, chỉ là răng nanh rất dài còn có màu đen, nước miếng của chúng nhỏ xuống đất phát ra tiếng xèo xèo, chứng tỏ có khả năng ăn mòn.
Ưng Phan tận dụng địa hình dùng lửa tấn công ép lui con thú bên ngoài. Thái Linh rút mũi tên được làm từ xương của thú háu ăn bắn vào đầu con thú dữ, thành công hạ gục được nó.
Vì có con chết chặn cửa nên bọn phía sau không làm gì được, hai người thở phào, nghĩ nhờ có cái xác này mà họ an toàn. Nhưng cả hai không ngờ ít phút sau, cái xác đó bị ăn mất, xuất hiện tiếp theo là một con khác, trên miệng còn dính máu thịt đồng loại.
Suốt đêm cả hai người không ngủ, thay phiên nhau hạ sát từng con một ló mặt vào, đến khi mặt trời lên cao, những con còn lại tự động rút đi.
Xem ra chúng sợ ánh mặt trời.
Chờ tới khi mặt trời lên cao cả hai ra ngoài, bên ngoài vương vãi tứ chi động vật chưa được ăn hết, xương dính máu nằm ngổn ngang, còn đầy dấu cào và cấu chân thú.
Dựa vào dấu chân để lại trên đất Ưng Phan đoán được kích cỡ, loài thú này nhỏ hơn thú háu ăn nhưng tàn bạo hơn và có độc, đây là một loài thú nguy hiểm.
Thái Linh nhìn vào cánh rừng âm u, hai người không thể ở ngoài quá lâu, cô thúc dục Ưng Phan rời đi, còn nói: "Quay về bộ lạc phải báo với mọi người, sau đó lên kế hoạch giết chúng, lỡ sau này có bị chúng tấn công có thể tiêu diệt được ngay.
Ưng Phan đồng ý, trong rừng chết có quá nhiều loài thú họ chưa gặp, chỉ có thế gặp loài nào xử loài ấy.
Hôm nay hai người thu hoạch được được thêm một loài cây lá trắng, lá của nó có vị như bột ngọt, Thái Linh hớn hở thu vào bao da thú, đánh dấu chuẩn bị về gọi người tới hái, tiếp đó cả hai may mắn tìm được cây bông, hoa bông màu trắng, kích thước khổng lồ cần ít nhất hai người ôm mới xuể, mọc trên thân cây cổ thụ có lá màu tím nhàn nhạt.
Hiện tại Thái Linh đã tìm được sợi tơ và bông, mùa đông năm nay bộ lạc Tà thân không cần phải lo lắng.
Cảm thấy mục đích của chuyến đi đã thành, Ưng Phan cùng Thái Linh quyết định quay về bộ lạc, đem người tới thu hoạch những thứ tìm được.
Sau khi trở lại bộ lạc, Thái Linh báo tin cho mọi người, còn nói vê loài thú mà cô và Ưng Phan đã gặp phải.
Nhóm thú nhân lạc loài có kinh nghiệm, nói cho cô biết đó là loài thú đêm, chúng chỉ xuất hiện vào ban đêm, nhưng hiếm khi thấy, gặp được chúng thì chứng tỏ thú nhân đó quá xui xẻo.
Nghe tới đây Thái Linh vuốt mũi tự hỏi: Mình xui xẻo đến vậy ư?
Thú nhân rất khỏe, một người có thể làm việc bằng năm con người bình thường, diện tích lúa cần thú hoạch không nhỏ, nhưng chỉ mất một ngày đã thu xong, thêm một ngày để thu về những thứ lặt vặt mà Thái Linh tìm được.
Sau khi thu mía vê cô lập tức dạy mọi người cách ép nước và nấu thành đường.
Đường là gì, các thú nhân nào biết, nhưng chỉ cần Thái Linh muốn thì họ sẽ làm, còn làm hăng say.
Cho tới khi đường ra đời, các thú nhân mới biết được đường ngon như thế nào, chúng có màu nâu nhạt, cắn một miếng liên ngọt tới cả ngày, các tiểu thú nhân rất thích đường, để dỗ chúng, cha mẹ chỉ cần dùng đường là có thể sai bảo chúng làm mọi việc.
Ngược lại thứ Thái Linh thích nhất chính là sợi tơ, nghe cái tên vô cùng khiêm nhường nhưng lúc ngâm và nấu lên mới thật khủng khiếp. Một sợi tơ nhỏ như vậy nhưng khi nở ra cho một tấm vải rộng hơn một mét, độ dài tùy vào lúc họ cắt sợi.
Ban đầu Thái Linh vẫn chưa biết rõ tính chất của sợi tơ, nên nhét một nùi vào nấu lên, cuối cùng vải tràn ra bên ngoài đập thắt lửa, thành một đống hỗn lộn, đặc biệt khi ấy cô còn bỏ sợi màu này với màu kia vào nấu, cuối cùng tất cả các màu đều bị trộn đều, biến thành một tấm vải xấu xí.
Sau cú thử nghiệm thất bại đó, Thái Linh đã biết tỏng bí mật của sợi tơ, cô nhờ các thú nhân làm nồi to hơn, bắt đầu nấu một nồi chỉ có một sợi. Sau khi chúng nở ra hết cỡ, đem đi phơi khô rồi bắt đầu may vá.
Trong quá trình thử nghiệm cô phát hiện, mỗi màu sắc sau khi nấu xong thường sẽ cho tính chất vải khác nhau, màu nâu và đen thường dày hơn so với màu trắng, xanh và các màu sáng khác, rất thích hợp để may trang phục cho mùa thu và mùa đông. Sau khi có vải, cô cùng các giống cái ngồi lại với nhau, bắt đầu nghiên cứu cách may quân áo, may mắn cho các giống cái lạc loài rất khéo tay, chỉ cần cô miêu tả bọn họ sẽ làm được.
Sau vài ngày bộ quân áo bằng vải đầu tiên của thú thế ra đời, rất đơn giản là một quần ống rộng với đai lưng bằng dây, áo ba lỗ cộc tay.
Người được ưu tiên mặc đầu tiên chính là Thái Linh, khi cô mặc nó lên người, rồi buộc tóc cao bước ra ngoài, các thú nhân trâm trô.
"Đẹp quát"
"Cảm giác rất nhẹ nhàng, kín đáo."
Thích nhất vẫn là các giống cái. Nhưng Thái Linh thì có hơi ngại, bởi không có áo ngực nên cảm giác cứ như thể đang phơi bộ phận tế nhị cho người khác xem. Đêm đó cô lén đến gặp giống cái có khả năng may vá, nói cho cô ấy vê quần áo mặc bên trong, giống cái đó nghe miêu tả lập tức làm việc, sau đó áo ngực và quần nhỏ ra đời.
Các giống cái vui vì cuối cùng họ cũng có đồ mặc kín đáo, nhưng các thú nhân không quen, họ chỉ mặc quần rộng vào áo ba lỗ.
Lúc bộ lạc Tà thân hăng hái chuẩn bị cho ngày lễ thành lập sắp tới, thì nhóm Lạc Nhật tới.
Đó là vào một buổi sáng với ánh nắng chói chang, các thú nhân với đôi cánh hình chữ nhật đáp xuống bên ngoài bộ lạc, khiến những người chưa từng gặp họ hốt hoảng, một vụ nhốn nháo diễn ra, cho tới khi Thái Linh và Ưng Phan xuất hiện.
Bạn cần đăng nhập để bình luận