Bị Xem Là Tà Thần Ở Thế Giới Thú Nhân
Chương 105: Nhờ giúp đỡ
Chương 105: Nhờ giúp đỡ
Sau khi gọi Ưng Phan là thủ lĩnh, các thú nhân Lang Điểu liền bước ra khỏi nhà sàn, mặt vẫn còn dính máu. Ưng Phan vội đi theo họ, hắn không hiểu họ muốn làm gì.
Sự xuất hiện của của họ khiến các thú nhân đang bị bẫy thú hút chú ý. Khi nhìn thấy mặt họ toàn là máu, các thú nhân giật mình.
Phí hốt hoảng: "Mọi người bị sao vậy?
Phí nhìn Ưng Phan phía sau, ánh mắt đầy nghi ngờ. Ưng Phan không biết nên giải thích thế nào, bảo là bọn họ tự làm bản thân bị thương, ai tin, danh thú nhân Tà thân hắn đang mang, rất khó để thuyết phục thú nhân khác tin hắn trong sạch.
Trong giây phút ngắn ngủi, Ưng Phan chợt bình tĩnh, bị nghi ngờ vu oan nhiều rồi, lần này cũng xem như thêm một cái thôi, có gì phải sốt sắng. Nghĩ thế Ưng Phan liền chuyển qua thờ ơ, đứng quan sát, xem các thú nhân Lang Điểu sẽ làm thế nào.
Đột nhiên hai thú nhân Lang Điểu cười lớn, tiếng cười ảnh hưởng đến vết thương khiến họ đau đớn.
Một thú nhân rít lên một tiếng, rồi nói: "Đau thật đấy, khi trước nhìn y sư khắc ấn lên mi tâm thủ lĩnh, cảm thấy cũng đau, nhưng trực tiếp tự mình cảm nhận, thật sự khủng bố."
"Thủ lĩnh?" Phí bắt được cụm từ đặc biệt vội hỏi.
Thú nhân Lang Điểu, tên là Cùng gật đầu đáp: "Đúng vậy, từ hôm nay chúng tôi là thú nhân Tà thân, Ưng Phan là thủ lĩnh của chúng tôi."
Ưng Phan khi này không còn giữ được vẽ thờ ơ nữa.
Bà Bà nghe tiếng động từ dưới nhà sàn chui ra, nghe được câu này bà hốt hoảng: “Chuyện gì vậy?"
Các thú nhân Tà thân khác sáng sớm đã ra ngoài kiểm tra xung quanh, giờ phút này cũng quay lại. Thấy mọi người tụ tập, họ tò mò đi tới xem thử. Khi nhìn thấy khuôn mặt be bét máu của hai thú nhân Lang Điểu họ giật mình.
“Hai người bị sao vậy?”
Hai thú nhân Lang Điểu hào hứng kể lại quá trình gia nhập của họ. Nghe xong các thú nhân Tà thân đâm hoảng. Họ mới ra ngoài một chút thôi sao lại có hai thú nhân gia nhập thế này, còn là tự nguyện nữa.
Bà Bà cười lớn, hỏi họ: "Cảm giác thế nào, rất đau đúng không?”
Hai thú nhân Lang Điểu gật đầu, rồi áy náy nhìn các thú nhân Tà thần.
Tam - một thú nhân Lang Điểu khác nói: "Xin lỗi mọi người, khi trước đã làm khổ mọi người rồi!" Bà Bà vỗ vai Tam: "Làm tốt lắm, chính tay ta cũng đã khắc ấn ký cho mình, rất đau."
Bà chạm tay lên mi tâm, tự hào nói: "Nhưng nhờ tự tạo ấn ký này mà ta càng trân trọng hơn hai từ Tà thân hơn."
Hai thú nhân Lang Điểu gật đầu theo bà. Chỉ khi tự tay khắc lên, họ mới hiểu ấn ký này đáng sợ như nào, lúc vượt qua được càng trở nên trân trọng hơn. Nó rất đau, khi khắc nó lên ngoài đau ra họ cũng nghĩ tới những danh xưng dành cho thú nhân Tà thần khi xưa: ô uế, tội lỗi, bẩn thỉu.
Nếu còn ở vùng đất kia, họ không biết mình sẽ đối mặt với những danh xưng ấy như thế nào, càng nghĩ càng thấy thương các thú nhân Tà thân, đồng thời cũng giúp họ nhận ra một điều...
Thú nhân Tà thần ô uế ư? Không. Bẩn thỉu ư? Cơ thể rõ ràng chỉ như trước mà thôi. Tội lỗi không? Bình thường mà, nào có gì thay đổi.
Vậy mà khi trước họ lại cho rằng, mang ấn ký Tà thân sẽ biến thành những thú nhân như thế.
Tam thấm thía nói: "Muốn định tội ai đó, nên sống trong hoàn cảnh của họ mới hiểu được. Thú nhân Tà thần hóa ra là thế này, chỉ có đau đớn nào có ô uế như ta vẫn tưởng."
Bà Bà người có những năm tháng sống chúng với thú nhân Tà thần, rồi tự khắc ấn cho mình, gật đầu tán đồng.
Bà nói với các thú nhân khác: "Muốn hiểu được thú nhân Tà thần, thì phải dùng mắt mà nhìn, chớ nghe theo lề thói cũ, toàn là lời vu khống."
Các thú nhân Mã Điểu im lặng, họ vẫn chưa thoát khỏi sự bàng hoàng khi Lang Điểu tự đi khắc ấn ký, biến mình thành Tà thân. Tâng lớp thú nhân từng bị họ xua đuổi, giờ đây bỗng trở thành những thú nhân đặc biệt, muốn theo phải tự khắc ấn.
Đây là điêu mà trước kia nếu có ai nói với họ, chắc sẽ bị họ cười nhạo, quy chụp cho tội thông đồng cùng thú nhân Tà thần.
Ưng Phan nhìn bóng lưng hai thú nhân Lang Điểu, cảm xúc lúc này đã ổn định hơn. Hắn mỉm cười, lòng thầm vui vì thú nhân cùng tộc cuối cùng đã chấp nhận hắn, dù chỉ có hai người nhưng đã đủ bù đắp tổn thương bao lâu nay hắn phải chịu. Hắn quay đầu nhìn căn nhà sàn sau lưng mình.
Tất cả đều nhờ Thái Linh, cô là cứu tinh của thú nhân Tà thân.
"Cô vẫn bình an chứ?" Hắn nói thâm.'Hãy chờ tôi, tôi sẽ đi tìm, mang cô về sớm thôi."...
Người mà Ưng Phan đang nhớ hiện tại đang đối mặt với một thú nhân xa lạ, hắn có đôi mắt tím, cả người quấn chặn trong vải da thú, y hệt Bảo Long lúc đầu cô gặp.
“Anh là ai?"
Thái Linh đề phòng nhìn hắn.
Thú nhân đó thận trọng nhìn Bảo Long rồi hỏi: "Cô có thể chữa khỏi bệnh gấy tay chân thật sao?”
Thái Linh gật đầu.'Có thể, anh đến đây muốn nhờ sao?"
"Đúng vậy, nhưng thú nhân này bị gãy chân đã lâu rồi, cô chữa được không?"
Chân gãy lâu không được chữa trị, có khả năng đã thành tật, chữa được hay không phải nhìn xem tình hình của người đó mới được.
"Tôi phải gặp người bị bệnh mới biết chữa được hay không.'
"Vậy cô có thể đi xem giúp tôi được không?”
Bảo Long làm sao có thể đồng ý, gần giọng hỏi: "Anh là ai, khai rõ danh tính mới nhờ người được.” Thú nhân đó hơi lùi lại, nói: "Tôi là Vương, thú nhân bộ lạc Kê Điểu."
Bảo Long biết bộ lạc này, Kê Điểu có hình dáng khá giống loài gà mà nhóm họ vừa ăn, nhưng họ rất lớn, bộ lông đỏ như lửa, mắt tím nhìn cao quý hơn gà nhiều.
“Anh bịt kín như vậy là đang bị bệnh về da sao?" Bảo Long không xa lạ gì với hình ảnh này, cách đây không lâu chính hắn cũng ăn mặc như thế này. Bây giờ vết mụn trên cơ thể sắp mờ hết, không còn gì đáng ngại.
Vương gật đầu thật thà đáp: "Tôi bị bệnh truyên nhiễm, các vết mụn đã vỡ thời gian không còn lại bao lâu, tôi vô tình gặp được hai người, nghe giống cái này có thể chữa vết thương gãy chân nên muốn nhờ cứu một người."
Bảo Long nhìn Thái Linh, muốn nghe ý kiến của cô.
Thái Linh không muốn từ chối, lúc này cứu người không có hại, còn giúp cô xây dựng được một mối quan hệ mới, nhờ đó mà tăng thêm khả năng tìm kiếm nhóm Ưng Phan, nhưng lỡ như không cứu được người, khéo khi lại kéo thêm thù hận.
Thái Linh bèn nói: "Tôi không chắc là mình có thể cứu được, nhưng anh muốn tôi có thể đi xem thử. Chỉ là tôi không tiện đi vào tộc các anh.
Không chữa được để cả tộc Kê Điểu biết khi ấy cô mất nhiều hơn được.
Vương lắc đầu: "Tôi không còn ở trong tộc nữa rồi."
Bảo Long suy đoán: “Anh bị tộc mình đuổi đi?"
Vương gật đầu: "Bệnh của tôi không chữa được, lại có tính lây nhiễm nên bộ lạc chỉ có thể thực hiện biện pháp này thôi."
Đa số các bộ lạc nơi này, để ngăn bệnh lây lan, họ sẽ đuổi các thú nhân bị bệnh ra khỏi bộ lạc, mặc các thú nhân tự sinh tự diệt. Nhiều bộ lạc nhờ làm cách này mà ngăn chặn được bệnh dịch đáng sợ, nhưng cũng có bộ lạc không thành công, như Nhật Điểu bọn họ chẳng hạn, từng đuổi đi không ít người, nhưng rồi bệnh đó vẫn phát triển, thậm chí ngày càng lây lan nhanh hơn, nếu không có Thái Linh hôm nay có lẽ Nhật Điểu đã diệt vong.
Thái Linh thở nhẹ một hơi, nếu điều trị riêng như vậy thí tốt. Cô gật đầu: "Nếu thế thì để tôi xem thử."
Vương cúi người thật sâu, nói: "Cảm ơn cô.'
ebookshop.vn - ebook truyện giá rẻ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận