Bị Xem Là Tà Thần Ở Thế Giới Thú Nhân
Chương 89: Những thú nhân đến từ bên kia hồ ló
Chương 89: Những thú nhân đến từ bên kia hồ lớn
Câu hỏi của nhóm thú nhân trên rạn san hô quá kỳ lạ, trời quá tối nên Anh không nhìn thấy rõ khuôn mặt những kẻ đối diện, nên càng khó phán đoán lời của họ là thật hay giả.
Hắn nuốt nước bọt, hỏi lại lần nữa: "Mấy người không phải là thú nhân tộc Ngư Bích sao? Vậy đây có phải là rạn san hô không?”
Một thú nhân trong nhóm lên tiếng: "Bích Ngư là chỉ các giống cái kỳ quái kia sao?”
Anh đáp: "Đúng vậy, họ chuyên sống dưới nước, nửa người nửa thú, khi lên bờ đuôi có thể hóa thành hai chân, đi được. Nước da trắng, tóc, mắt và vảy đều màu xanh."
Một thú nhân trào phúng nói: "Mày hiểu rõ về họ như thế chẳng lẽ không phải là thú nhân trong tộc Bích Ngư?”
Anh gần giọng: 'Không phải, tôi tuyệt đối không có liên quan đến họ!"
Thấy hắn trả lời một cách gắt gỏng như vậy, các thú nhân có vẻ tin, một người trong số đó lên tiếng giải thích: "Chúng tôi không phải là thú nhân của tộc Bích Ngư, cũng không phải là thú nhân của vùng đất này, chúng tôi tới từ bên kia hồ lớn, đi tìm vùng đất mới, đang lúc lênh đênh trên nước thì bị bắt đến đây. Do chúng tôi quá gây nên bị đem tới chỗ này. Còn anh thì sao?"
"Bên kia hồ lớn' "lênh đênh trên nước" "tìm vùng đất mới" mấy cụm từ này quá đỗi quen thuộc với Anh, hình như hắn đã từng làm các hành động như vậy. Đầu hắn bắt đầu đau, nhưng Anh cố chịu, hắn muốn nhớ ra tất cả mọi chuyện.
“Tôi không nhớ mình là ai, nhưng tôi dám chắc tôi không phải là thú nhân của tộc Bích Ngư, tôi bị bọn họ nhốt ở một rạn san hồ riêng không cho gặp bất kỳ ai."
Thú nhân trong nhóm Mã Điểu tỉnh dậy đầu tiên đã nghe thấy cuộc đối thoại của các giống cái trước đó, trâm ngâm một lát rồi nói: "Có lẽ bọn họ muốn anh cùng họ sinh con, sau khi anh hết giá trị thì thịt đó!"
Nghe lời này Anh giật mình, đúng là Uyển rất muốn có con với hắn, còn liên tục thúc dục hắn làm đám cưới.
Anh nuốt nước bọt, rùng mình khi khám phá ra sự thật, vội vàng hỏi: "Mọi người nhớ rõ mọi chuyện ư?”
"Đúng vậy, chúng tôi còn chưa tỉnh lại đã bị ném đến đây rồi. Còn anh thì sao, cũng bị bắt tới đây, vậy khi trước anh là người ở đâu. thuộc tộc thú nhân nào?"
Anh mím môi, hắn rất muốn biết những điều mà bọn họ hỏi, nhưng giờ đó là những thứ quá xa xỉ với hắn.
Hắn buồn bã đáp: "Tôi không nhớ gì hết, chỉ nhớ mình sống ở đây, còn có một người bạn đời tương lai là giống cái tộc Bích Ngư.
Các thú nhân nhìn nhau, chuyện này hơi kỳ lạ.
Một thú nhân thấy cứ đứng nói chuyện mãi trong bóng tối thế này cũng không hay, hơn nữa họ rất đói và khát, giờ đã lên bờ còn không bị ai kiểm soát, phải tranh thủ xem chỗ này là nơi nào, kiếm chút đồ ăn.
"Đi kiếm củi thắp sáng đi."
"Nhưng chúng ta không có đá lửa."
Thuyền đắm những cục đá lửa luôn là vật bất ly thân mang bên người của họ cũng biến mất theo.
"Tôi có. Anh lên tiếng, vật này là Uyển đưa cho hắn.
"Vậy chúng ta đi nhặt củi khô đi, chờ có lửa rồi nói tiếp."
Các thú nhân lân mò đi vào rừng, nhanh chóng đem ra không ít cành củi khô, ánh lửa bùng lên, khi này mọi người mới nhìn rõ mặt mũi của nhau.
Lúc nhìn thấy khuôn mặt của Anh hai thú nhân trong tộc Lang Điểu sửng sốt, bọn họ đồng thanh một lời hô lên: "Ưng Phan, sao cậu lại ở đây?"
Lời này khiến Anh như thể bị sét bổ trúng, toàn thân cứng đơ, hai bên thái dương giật bần bật, đầu nhói lên đau đến mức muốn nứt ra.
Vô số ký ức tràn vào đầu hắn, Ưng Phan ôm đầu hét lớn. Các thú nhân nhìn thấy vậy, sợ đến tái mặt không biết phải làm thế nào. ...
Thái Linh chữa trị xong cho một thú nhân, liền dặn anh ta tối qua tìm cô, rồi lại đến thú nhân khác, liên tục cho tới khi trời tối, vẫn còn một số thú nhân chưa được chữa trị, nhưng do trời quá tối, ánh sáng của lửa có giới hạn, nên Thái Linh chỉ có thể hẹn mấy ca còn lại vào ngày mai. Lúc này cô mới rảnh để xử lý thịt cá vàng.
Lạc Nhật vẫn đang quan sát hành động của cô, các thú nhân khác vì đề tài họ mà giờ vẫn chưa buông tha cho hắn, sau khi biết hắn lấy họ Lạc, ối thú nhân đòi đặt theo.
Lạc Nhật lạnh nhạt cực tuyệt, đưa ra lý do rất thuyết phục: "Nếu mọi người đặt cùng họ với tôi, vậy chẳng khác nào chảy cùng dòng máu với tôi, con cái mấy người sau này cũng thành con cái tôi à, không nên.
Nghe vậy các thú nhân hết muốn đặt họ theo hắn, bắt đầu vắt óc suy nghĩ tìm một cái họ. Có người đặt là Cây, có người đặt là Nước, có người đặt là Đất, có người còn đặt là Khủng Long Bạo Chúa...
Ngồi bên cạnh hồ nước làm vảy cá, Thái Linh bật cười khi nghe họ thảo luận.
Tiếng cười của cô khiến vài thú nhân chú ý, thú nhân mang cô vê, lót tót chạy tới, hắn không còn quấn da thú quanh người, đã được ngâm mình qua nước đỏ giờ đây cơ thể khoan khoái hơn rất nhiều, tâm trạng khá thoải mái nên đối với Thái Linh cũng rất nhẹ nhàng, hỏi cô: 'Sao cô lại cười?"
Thái Linh không ghét thú nhân này, có lẽ bởi do hắn đã mang cô về đây, còn có hình thú giống chim Lạc, nên đáp thật lòng: "Họ anh lấy quá thực tế, thay vì gọi Khủng Long Bạo Chúa thì anh nên lấy một chữ thôi, ví dụ như Long rồi ghép với tên mình. Anh tên gì?"
Hai mắt thú nhân phát sáng, vui vẻ nói: "Tôi là Bảo."
Một cái tên rất hay, Thái Linh khen trong lòng rồi nói: "Vậy gọi là Long Bảo đi, hay là Bảo Long cũng được. Chữ nào nằm đầu thì chữ đó làm họ."
"Hay quá, Long Bảo, Bảo Long. Tôi thích cái tên phía sau." Nói xong hắn đứng lên, chống nạnh hô với các anh em."Nghe này, từ nay hãy gọi tôi là Bảo Long, họ của tôi là Bảo, còn tên là Long, ý nghĩa là một con khủng long-”
Hắn quay qua Thái Linh: 'Ý nghĩa là gì nhỉ?"
Thái Linh mỉm cười đáp: "Một con khủng long quý báu!"
Nghe được hai mắt hắn sáng như sao, hớn hở hô: "Một con khủng long quý báu, nhớ chưa nhớ chưa?”
Tên Thái Linh sửa cho hay quá trời, các thú nhân nhịn không được bắt đầu mom mem lại gần cô nhờ sửa tên. Thái Linh không từ chối bất kỳ ai, sửa tên còn nhiệt tình giải thích nghĩa cho bọn họ.
Chỉ trong một buổi tối cô đã thành công thay đổi hình tượng của mình trong mắt các thú nhân Nhật Điểu, từ một giống cái xa lạ, có vẻ nguy hiểm đến một giống cái thông minh, chữ nghĩa đầy bụng không gì là không hiểu. Em gái của Lạc Nhật phụng phịnh đến bên cạnh hắn nói: "Em phải tới hỏi cô ta để đổi họ sao?"
Lạc Nhật đáp: "Cô ấy không xấu."
Em hắn lườm nhẹ một cái, nhưng lát sau vẫn đi tới nói: "Cô sửa cho tôi được không?”
Thái Linh khá ngạc nhiên vội hỏi: "Cô và Lạc Nhật là gì của nhau?”
"Anh em.
"Ruột thịt không?"
Cô ta khó hiểu: "Thì chúng tôi cùng một mẹ sinh ra mài"
Thái Linh gật đầu: "Nếu vậy thì cô lấy họ Lạc của anh mình đi, cùng một mẹ sinh ra là anh em ruột thì phải mang họ Lạc."
Hai mắt giống cái phát sáng, tự nhiên thấy Thái Linh cũng dễ gần, bèn nói: “Vậy tôi nên gọi mình là Lạc Bình ha?" Thái Linh mỉm cười nhìn cô: "Đúng vậy, tên rất hay, Lạc Bình nghĩa là một đời bình an lạc quan vui vẻ mà sống, cha mẹ cô có vẻ rất thương cô."
Lời này nói ra càng khiến Lạc Bình xúc động hơn, cô mím môi không nói gì quay lưng đi tới chỗ Lạc Nhật nói: "Em là Lạc Bình."
Rồi cô bỏ đi một mạch.
Thái linh khó hiểu nhìn theo Lạc Bình, không biết mình lại làm gì đến mức chọc giận cô nhóc này nữa rồi.
Thái Linh lắc đâu, không bận tâm về chuyện này nữa, chỉ tập trung xử lý cá vàng trong tay, miệng không ngừng nuốt nước bọt nghĩ tới món cá thơm ngon sắp tới.
Bạn cần đăng nhập để bình luận