Bị Xem Là Tà Thần Ở Thế Giới Thú Nhân
Chương 165: Thông não
Chương 165: Thông não
Đứng từ xa nhìn thấy cảnh này Ưng Phan nhíu mày. Các thú nhân từng có bộ lạc sững sờ, khi trước sau mỗi lần đi săn về có thú nhân bị thương nặng không thể cứu, y sư luôn nói với họ rằng, thú nhân ấy không thể cứu được nữa, hãy đưa họ vê với thần thú.
Câu nói đó rất bình thường, họ cũng nghĩ điều đó là hiển nhiên, nhưng bây giờ sau khi có chữ, có được thêm kiến thức mới họ bỗng rùng mình sợ hãi với phương thức xử lý những thú nhân bị thương bằng cách đó, hành động này chẳng khác nào giết chết thú nhân cùng tộc khi họ đang sống, những thú nhân vốn có cơ hội sống sót lại bị chính tộc nhân của mình đẩy vào chỗ chất.
"Tàn bạo quái" Phí không muốn nhìn cảnh tượng trước mắt, đau buồn nhắm mắt lại vừa thốt ra câu bi thương.
Thái Linh im lặng nhìn những gì đang xảy ra, chờ cho tới lúc Vi mang những thú nhân không bị thương ởđi thật xa, cô lên tiếng hỏi Ưng Phan: "Anh tính thế nào, để họ chết ở đó ư?"
Ưng Phan thở dài: "Vết thương do cung tên gây ra rất dễ chữa, không biết mấy thú nhân này còn muốn sống hay không?”
Một thú nhân già thuộc tộc Kê Điểu vội vã chạy lên nói với Ưng Phan: "Tộc trưởng ngài có thể để dược sư Thái Linh chữa trị cho các thú nhân trong tộc tôi không?”
Thái Linh nhìn ông ta bỗng nghĩ ra một cách, bèn nói: "Ông hãy đi tới chỗ các thú nhân đó và nói với họ, chỉ cần bẻ phần đuôi của mũi tên, sau đó rút phần ghim vào thịt ra rồi tìm lá thuốc câm máu băng bó lại, mấy ngày sau sẽ lành lặn như bình thường.
Thú nhân già vô cùng ngạc nhiên, lắp bắp hỏi: "Sao dược sư lại chỉ cho tôi?" Thái Linh bật cười "Cách chữa thương này rất đơn giản, Tà thân không cân phải giấu, dược sư của chúng tôi còn chữa được những bệnh nguy hiểm hơn thế. Ông mau đi đi, bảo họ làm nhanh lên tránh mất máu quá nhiều, khi ấy thì không cứu được nữa."
Thái Linh chỉ vào đứa trẻ được giống cái ôm khóc kia, nói: Xem tình hình đứa nhỏ, nếu quá nặng hãy bảo người phụ nữ đó mang nó lại đây. Nếu cô ta không muốn vậy thì thôi."
Nghe xong thú nhân già vội vàng cảm ơn lần nữa, rôi hấp tấp chạy đến chỗ các thú nhân hô hào: "Mọi người có muốn cứu chính mình không, muốn cứu thì nghe tôi, tự bẻ đôi mũi tên ra, rút phần dính vào thịt ra sau đó tìm lá thuốc cầm máu bôi lên là được."
Các bộ lạc nơi đây không có y sư nên họ biết một số lá thuốc cơ bản, trong đó có lá thuốc câm máu.
Các thú nhân nghe thú nhân già nói vậy rất hoang mang, họ vốn đã chuẩn bị tỉnh thân cho cái chết nhưng thú nhân này lại chạy tới và hét ầm lên.
Thú nhân già thấy họ không hành động bèn nói: "Mọi người để vậy sẽ chết, sao không thử theo cách tôi nói xem thế nào, biết đâu sẽ được sống."
Một thú nhân tức giận quát: "Đó là cách của Tà thần đúng không?"
Thú nhân già bực mình, bây giờ là lúc nào rồi mà mấy thú nhân này còn phân biệt Tà thần với chả không.
"Đúng là của họ thì thế nào?"
Thú nhân kia tức tối gào lớn: "Chính bọn họ đã gây ra vết thương này cho chúng ta, giờ lại bảo cho ông tới đây nói ra cách cứu chữa, đây là muốn bọn này chết nhanh hơn đúng không?"
Thú nhân già cười lớn: "Bây giờ để vậy cũng chết, chữa cũng chết mấy người nhát gan thật vậy mà không dám thử Lời này của ông nghe rất kỳ quái nhưng lại bịt được miệng thú nhân kia.
Bỗng giống cái đang ôm tiểu thú nhân quay qua nhìn ông nói: “Cách đó có thể chữa được đúng không?"
Thú nhân già nhìn đứa trẻ đang thở thoi thóp trong lòng cô ta, vội nói: "Dược sư Tà thân có nhắn với tôi, nếu tình hình của đứa bé quá nặng cô muốn cứu con mình có thể mang nó qua bên kia, dược sư sẽ giúp cô.'
Giống cái lo lắng nhìn về phía các thú nhân Tà thân đang đứng, chính họ đã tạo ra vũ khí này, bây giờ cô mang đứa trẻ qua liệu họ có cứu sống nó hay không.
Ông sợ tiểu thú nhân gặp chuyện vội khuyên: "Đừng suy nghĩ quá nhiều, nếu các thú nhân không tấn công Tà thần sẽ không phản công, đây vốn chỉ là cách sinh tôn mà thôi. Cô hãy vì con trai mình, chọn lựa đi, tôi có thể đứng ra đảm bảo với cô dược sư Tà thân sẽ không làm hại cô lẫn đứa bé."
Các thú nhân đang bị thương ngồi bên cạnh lập tức khuyên nhủ giống cái.
"Đừng tin ông ta, cô đưa đứa nhỏ tới đó nó sẽ chết nhanh hơn."
Giống cái nhìn con trai mình, vừa đau lòng cũng đầy sợ hãi, rôi cô nhìn về phía thú nhân kia rống hỏi: "Vậy anh có cách nào cứu con trai tôi không?”
Thú nhân kia lắp bắp nói không nên lời.
Giống cái nhớ tới hành động của Vị, đó là người duy nhất có thể cứu con trai cô nhưng lại bỏ đi, giờ chẳng ai có thể cứu được nó, trừ khi cô...
Cô hướng mắt về phía các thú nhân Tà thần, quyết định đánh cuộc một lần, ôm đứa nhỏ đứng lên đi thẳng về phía họ.
Một người mẹ sẽ luôn vì con cái mà bất chấp tất cả, cũng có thể chấp nhận những thứ mà các thú nhân khác ghét bỏ, khi trước có thể cô ta sợ hãi thú nhân Tà thần, nhưng giờ đây họ chính là hy vọng của cô ta, nên mặc kệ họ là ai chỉ cần cứu sống được đứa nhỏ cô sẽ đi theo.
"Mau dừng lại, cô muốn chết hải"
Các thú nhân phía sau vội vàng gào lớn, ngăn không cho giống cái tiến về phía thú nhân Tà thần.
Thú nhân già lớn tiếng quát: "Người ta biết đi tìm sự sống, mấy người ngôi đây chờ chết có quyền gì ngăn cản cô ấy"
Tất cả các thú nhân bắt đầu quay qua chất vấn thú nhân già, hỏi ông vì sao lại theo thú nhân Tà thần, vì sao lại tin tưởng vào bọn có thể hủy diệt lục địa của họ.
Thú nhân già đi theo các thú nhân Tà thân một thời gian, tuy không được tham gia vào lớp học nên không biết chữ và chẳng đọc sách, nhưng ở gần những thú nhân không ngoan ông cũng dần trở nên thông thái hơn. Nhìn những thú nhân đang cận kề cái chết không chịu lo cho mình mà cứ hỏi những lời vô nghĩa, bèn đặt câu hỏi cho họ.
"Mấy người cứ luôn miệng nói Tà thân hủy diệt cả vùng đất này, có bằng chứng nào không?”
Các thú nhân gân cổ đáp lại.
"Vi y sư đã nói, cô ấy chính là thân giáng thế, mọi lời cô ấy nói đều là sự thật."
'Ha ha. Thú nhân già cười lớn. Mọi người đều tin lời cô ta, vậy có từng nghĩ xem cô ta đến từ đâu không? Đến cùng nơi với các thú nhân Tà thân, mấy người từng ở đó chứng kiến cảnh thú nhân Tà thân hủy hoại vùng đất ấy chưa? Chưa đúng không, vậy tại sao lại nói như thể chính mắt mình chứng kiến vậy?"
Lời của ông có sức nặng ghê gớm, khiến những cái miệng muốn phản bác phải im lặng.
Ông không tha nói tiếp: "Vi nói cô ta là thân giáng thế, nhưng tôi hỏi mọi người, thần sẽ bỏ rơi những thú nhân bị thương mà chạy đi ư? Thần sẽ không màng đến sự nguy hiểm của thú nhân mà yêu cầu mọi người xông lên chiến đấu với những thú nhân có trong vũ khí mạnh sao? Không, thần sẽ bảo hộ và đem đến những điều tốt đẹp, chỉ có những kẻ giả danh Thân mới làm điều đáng xấu hổ như thế"
Cuối cùng ông nhấn mạnh một câu: "Mọi người có từng nghĩ tới Vi đang giả danh thần giáng thế hay không?”
Bạn cần đăng nhập để bình luận