Bị Xem Là Tà Thần Ở Thế Giới Thú Nhân
Chương 164: Bỏ chay
Chương 164: Bỏ chạy
"Giết, giết chúng!"
Tiếng hô vang dậy cả một khoảng rừng chấn động đến nỗi khiến chim chóc bay tán loạn.
Thái Linh nhíu mày nhìn Vi, cô ta đang dẫn dắt hàng ngàn thú nhân, người phụ nữ này quá nguy hiểm.
Ưng Phan quay lại nhìn Thái Linh buồn bã nói: "Có lẽ chúng ta không thể nói chuyện với họ được!"
Các thú nhân già gân cổ lên khuyên nhủ:
'Xin hãy nghe chúng tôi, mọi người xin hãy bình tĩnh lại đi, thú nhân Tà thần cũng như chúng ta thôi, họ có sức mạnh gì để phá hủy cả một vùng đất kia chứ? Mọi người thử bình tĩnh suy nghĩ mà xeml"
Những lời của các thú nhân già đều bị nhấn chìm trong biển hô đánh hô giết.
Vi hài lòng với điều này, cô ta chỉ về phía các thú nhân tà thần hô lớn: "Mau giết chúng, chỉ cần loại bỏ chúng, chúng ta sẽ gặp được thần, có lẽ đây chính là thử thách mà thần linh ban cho chúng ta, ngài muốn chúng ta giết chết những kẻ này!"
"Giết chúng, phải giết chúng!"
Các thú nhân giống như bị tiêm máu điên, hùng hổ tiến lên, có thú nhân hóa hình lao vê phía bọn họ.
Ưng Phan hô lớn: "Các tiểu thú nhân, giống cái và những thú nhân không thể hóa hình lùi lại, chuẩn bị cung tên, bắn!"
"Rõ.
Toàn bộ thú nhân có trong lời Ưng Phan đều lùi lại, kéo cung hướng lên trên nhắm vào các thú nhân đang bay bắn.
Mũi tên xuyên qua cánh thú nhân khiến bọn họ đâu đớn ngã xuống. Bồm bộp.
Nhìn thấy các thú nhân rơi xuống như mưa, những thú nhân đứng bên dưới đang điên cuồng la hét, khựng lại, mở trừng mắt đây sợ hãi nhìn những mũi tên gắn trên thân thể đồng bạn.
Đó chỉ là một vật nhỏ nhưng lại có thể xuyên qua cánh của thú nhân, máu theo miệng vết thương chảy ra không ngừng. Khi các thú nhân bị thương hóa về hình người, cánh tay và chân đều bị mũi tên xuyên qua trông càng dữ tợn hơn.
Các thú nhân bất giác lùi lại, không dám tiến lên.
Thái Linh chớp thời cơ nói lớn: "Vi cô biết chữa vết thương này không? Nếu là một y sư toàn năng thì mấy vết thương này chẳng nhằm nhò gì đâu nhỉ?"
Cô rất muốn khơi chuyện để các thú nhân khác bĩnh tĩnh nghĩ lại, đánh nhau không phải là cách tốt nhất. Nhưng Vi không làm như cô mong muốn, ả nghiến răng rống lên: "Mau giết chúng đi, nếu không chúng sẽ hủy diệt chúng ta! Tà thần sẽ hủy diệt chúng ta phải hành động ngay!"
Các thú nhân nhìn bạn mình bị thương, bên tai Vi không ngừng rót vào những lời đầy hận thù khiến bọn họ như phát cuồng lần nữa lao lên.
Các thú nhân tà thân không còn cách nào khác phải chiến đấu, toàn bộ đều kéo cung tấn công những thú nhân hóa hình đang bay tới.
Những mũi tên của họ bay ra như mưa ngăn cả vô số thú nhân muốn tiến lại gần.
Tính số lượng mũi tên đang có trong tay, trận này thú nhân Tà thần chiếm ưu thế, chỉ cân dùng cung tên là đủ để hạ một nửa thú nhân bên phía Vi.
Biết phần thắng nghiêng về phía mình nhưng Ưng Phan chẳng vui, đơn giản vì họ đang chiến đấu với những thú nhân ngu ngốc bị người ta dắt mũi.
Ưng Phan kéo cung tên hướng thẳng về phía Vi.
Chính người phụ nữ này đã kích động các thú nhân, tội lỗi của cô ta rất nặng, giết cô ta có lẽ sẽ dễ nói chuyện hơn.
Vi đang quan sát các thú nhân đột nhiên nhìn vê phía Ưng Phan, ả rùng mình lùi lại, chụp lấy mộ tiểu thú nhân đứng gần nhất.
Ưng Phan khi này cũng bắn mũi tên, nhưng ngay lập tức hắn trừng to mắt, bởi Vi đã dùng tiểu thú nhân để đỡ mũi tên.
Mũi tên bắn xuyên qua bụng tiểu thú nhân, máu đỏ phun lên mặt cô ta, tay Vi run run ném tiểu thú nhân ấy xuống.
Người mẹ bên cạnh bàng hoàng nhìn cảnh tượng này, cô ta chứng kiến mọi thứ từ lúc Vi kéo tay đứa con mình qua cho tới lúc mũi tên xuyên qua bụng nó. "Không, con của ta!" Bà chồm tới ôm lấy đứa bé.
Vi sợ hãi lùi lại, nhìn những thú nhân liên tục ngã xuống, biết mình không thể đối cứng thêm, cũng không thể đánh mất thêm lực lượng, nên hô lớn: "Mau rút luil"
Các thú nhân thật ra cũng rất sợ hãi thứ vũ khí đáng sợ kia của Tà thần, nhưng không ai dám rút lui vì đồng đội bên cạnh vẫn đang tiến lên, nghe được lời của Vi bọn họ lập tức đỡ lấy bạn bè của mình cùng lùi lại.
Thấy họ rút lui các thú nhân Tà thân liên dừng tay.
Giống cái ôm con mình khóc nấc lên, cô ta không còn bạn đời, người ấy vì bảo vệ hai mẹ con mà chết, đứa con là hy vọng sống của cô ta nhưng giờ lại bị thế này.
Bà mẹ nhìn Vi gào lên: ˆY sư xin hãy cứu lấy con trai tôi!" Máu không ngừng tràn ra trên miệng vết thương, thằng bé đau đớn khóc nấc lên.
Vi nhìn thấy liền run rẩy, mũi tên đó đáng lẽ ghim lên người cô ta, nó thật đáng sợ.
"Cút, tránh xa ta ra!" Vi rống lên.
Người phụ nữ ôm con sững sờ nhìn cô ta, miệng run rẩy: "Y sư, chính cô đã dùng nó để chắn lại thứ vũ khí đáng sợ này, vì sao cô lại xua đuổi nó, vì sao?"
Nước mắt người phụ nữ rơi lã chã.
Vi không thương xót, rống lớn hơn như muốn nghiền áp chính tội ác của mình: "Được chắn thương cho ta chính là vinh hạnh, được chết vì ta là một niềm hạnh phúc, bà hãy trân trọng điều đó đi, đừng mang đứa trẻ dính vũ khí Tà thần lại gần ta, sẽ khiến ta bị nhiễm phải thứ ô uế, mau cút!"
Lời của ả ta khiến các thú nhân đang dìu bạn mình dừng lại, có rất nhiều thú nhân đang mang trên mình vũ khí của Tà thần, vậy là họ đã nhiễm ô uế rồi ư?
"Y sư, những thú nhân bị thương chúng ta phải làm gì đây?"
Câu hỏi của thú nhân bên cạnh khiến cô ta giật mình, lia mắt nhìn những người bị thương, tay chân bị bắn thủng bởi vũ khí của Tà thân, loại vũ khí gớm ghiếc này quá đáng sợ, cô ta có cảm giác chỉ cần chạm vào nó thôi mình cũng sẽ bị đâm xuyên.
"Bọn họ không thể cứu, mau đưa họ về với Thần thú!" Vi hét lên.
Lời này như một cơn gió lạnh thổi qua, khiến các thú nhân như bị đóng băng tại chỗ. Những thú nhân này vì chiến đấu nên mới bị thương, Vi vốn là thân giáng thế cớ vì sao lại không thử chữa trị đã tuyên bố họ không thể cứu!
Vi rống tiếp: "Nếu không nghe lời ta, mấy người cũng sẽ bị như bọn họ, vật dài đáng sợ kia sẽ xuyên qua đâm thủng da thịt nếu chạm vào!"
Nghe vậy các thú nhân lưỡng lự nhìn bạn đồng hành của mình rồi nhìn Vị, không ai dám chạm vào mũi tên sắc bén trên cơ thể đồng bạn, vì e sợ thứ ấy sẽ bay ra và ghim vào người họ.
Tiếng khóc rấm rứt vang lên, các thú nhân không bị thương chẳng nhẫn tâm bỏ lại bạn mình, còn các thú nhân bị thương thì bi ai xót xa cho chính mình. Người mẹ ôm lấy con trai khóc đến mức như muốn ngất.
Vi không một chút thương cảm, lạnh lùng quay lưng rời đi. Ả sợ hãi vũ khí của Tà thần. Mũi tên màu đen khi trước nhắm về phía ả như một oan hồn liên tục xuất hiện khiến ả có cảm giác nó vẫn đang đuổi theo mình, vì thế bước chân của ả nhanh hơn, làm các thú nhân khác cũng sợ hãi mà đuổi theo.
Bạn cần đăng nhập để bình luận