Bị Xem Là Tà Thần Ở Thế Giới Thú Nhân
Chương 117: Đắp tương thần
Chương 117: Đắp tượng thân
Phí là thú nhân chủ động muốn đi theo nhóm Ưng Phan đầu tiên, đến lúc này hắn vẫn giữ vững quan điểm đó. Khi Ưng Phan bước vào cùng với Thái Linh và các thú nhân trong nhóm Tà thần.
Phí đứng lên nói: "Chào thủ lĩnh."
Ưng Phan vội sửa lời hắn: "Đừng chào vội, nghe tôi nói trước rồi anh quyết định sau cũng không muộn."
Phí hơi lo lắng, nhưng cũng im lặng muốn nghe xem Ưng Phan sẽ nói gì.
'Lúc đi đón Thái Linh tôi có làm quen được với một tộc thú nhân bản địa nơi đây, đó là Nhật Điểu, họ có một vùng đất sát biển, hiện giờ nơi ấy không có ai sinh sống. Nhật Điểu thương chúng ta đến từ bên kia bờ biển, không có nơi để đi, đã ngỏ ý để lại vùng đất đó cho chúng ta sinh sống. Hiện tại thú nhân Tà thần muốn định cư ở đây không có ý rời khỏi, nên tôi quyết định nhường lại vùng đất đó cho những thú nhân không theo Tà thần."
Hắn nhìn một vòng sắc mặt các thú nhân Mã Điểu, xem phản ứng của họ, quả nhiên có vài ánh mắt bắt đầu lung lay. Ưng Phan cười thầm, đúng là những thú nhân từng sống trong các bộ lạc lớn, dù không còn ghét thậm chí là muốn theo họ, nhưng thật tâm lại không như thế.
Ưng Phan nói tiếp: "Nếu mọi người không muốn theo Tà thần chúng tôi có thể tới đó xây dựng lại bộ lạc. Cách xây nhà sàn này, thú nhân Tà thân cho phép mọi người học và xây lại như thế để ở, tuy nhiên một khi đã rời khỏi rừng chết thì từ nay thú nhân Tà thần và mọi người không còn quan hệ, ai sướng người ấy hưởng, khổ tự chịu không được làm liên lụy đến ai. Còn nữa Tà thân dùng cách xây nhà sàn để đổi lấy sự tôn trọng của mọi người, hy vọng sau khi rời đi mọi người hãy buông bỏ lệ cũ, đừng bao giờ nhắc đến ý nghĩa của hai chữ Tà thân khi trước. Chỉ cần làm được điều đó, chúng tôi vô cùng biết ơn, đặc biệt sẽ mang mọi người đến tận vùng đất đã nói."
Ưng Phan im lặng chờ đợi các thú nhân Mã Điểu suy nghĩ, một vài thú nhân ăn ý gật đầu với nhau âm thâm đưa ra quyết định. Ưng Phan nhắm mắt rồi mở ra, hắn đã rõ có lẽ Tà thân và Mã Điểu không có duyên với nhau.
Bất ngờ Phí lên tiếng: "Tôi sẽ đi theo Tà thần, lời đã nói ra nguyện không đổi ý.
Không chờ ai nói gì, Phí cầm lấy con dao đá tự đâm vào ấn đường tạo dấu vết của Tà thần.
Các thú nhân Mã Điểu vội ngăn nhưng không thành, có người không vui trách cứ Phí, còn thẳng thừng yêu cầu anh ta, từ nay đừng nói mình là thú nhân Mã Điểu nữa.
Phí giữ im lặng, dùng một tấm da thú sạch lau máu chảy ra từ vết thương.
Thái Linh chứng kiến hành động dứt khoát của Phí, hơi rùng mình, vết thương ở ấn đường nhoi nhói.
Thú nhân đã làm tới bước này, họ không nhận thì có vẻ làm kiêu quá.
Sau khi đưa ra quyết định, trong nhóm thú nhân Mã Điểu chỉ mình Phí ở lại, toàn bộ rời khỏi rừng chết. Để nhanh chóng ổn định và tiến hành xây dựng các công trình của bộ lạc, Ưng Phan đưa các thú nhân Mã Điểu rời khỏi rừng chết, đến nơi mà nhóm Nhật Điểu từng ở. Sau khi thả họ xuống vùng đất đó, Ưng Phan quay trở về, từ giờ sống như nào là chuyện của họ.
Sau khi Ưng Phan quay lại, Thái Linh cũng đã soạn thảo xong những lời các thú nhân mới gia nhập cần thê trong buổi lễ, cô cũng đặt ra các nghi thức, cùng xây dựng một vị thần để làm điểm tựa tâm linh cho bộ lạc.
Cái tên Tà thân chắc chắn sẽ gắn liên với bộ lạc của họ, vì thế cô đã dùng hai chữ Tà thân ghép với vị thân mà cô muốn, đó là Tà thân núi, hình tượng là một nam nhân to bệ vệ giống các tượng phật trong chùa, nhưng đầu lại đội thêm một ngọn núi, tay trái nâng một thú nhân ở dạng hình thú có cánh trông giống Lang Điểu, trên thân có lông vạch đen trắng giống Mã Điểu. Tay còn lại nâng một con người giữ lại phần tai thú giống các thú nhân Lạc Loài.
Lúc nhìn thấy bức họa do Thái Linh vẽ, Ưng Phan như muốn quỳ vì nhìn thấy hình dáng của Tà thân.
Thái Linh ngăn lại: "Đây chỉ là hình ảnh đại diện cho vị Tà thân quản phương núi của chúng ta mà thôi."
Ưng Phan vội hỏi: "Nếu vậy thì còn Tà thần quản các phương khác hả?" Thái Linh gật đầu: "Mỗi phương đều có một vị thần quản lý, núi thì là Tà thân núi, biển thì gọi là Thủy Mẫu, sau này chờ bộ lạc phát triển đi biển, tôi sẽ họa Thủy Mẫu."
Cô hỏi thêm: "Anh thấy hình ảnh Tà thân núi này thế nào?”
"Rất uy vũ."
Thái Linh nghe thì bật cười. Vậy chọn hình ảnh này, mỗi biểu tượng xuất hiện trong đây là đại diện cho một tộc thú nhân tham gia cùng chúng ta, để tôi đi đắp thành tượng, để giữa bộ lạc cho mọi cùng chiêm ngắm."
Ưng Phan tò mò: "Đắp tượng là thế nào?”
"Đó là dùng đất hoặc gỗ, hoặc bất kỳ chất liệu nào có thể dùng, khắc hình này lên, sau đó đặt vào trung tâm của bộ lạc, như vậy Tà thần sẽ giúp chúng ta coi sóc bộ lạc, từ nay không còn lo lắng bị kẻ khác xâm chiếm” Ưng Phan thấy rất hay, Thân thú còn chưa từng để lộ hình dạng cho các thú nhân bộ tộc biết, tộc họ lại may mắn có Thái Linh biết được hình dáng của Tà thân. Cứ tưởng Tà thần xấu lắm, nào ngờ uy nghiêm lại có vẻ rất thần bí.
Thái Linh mà biết Ưng Phan nghĩ gì chắc cô sẽ khóc thét mất, hình này là cô tưởng tượng ra rồi vẽ lên, nào phải thân cho cô thấy.
Thái Linh không nói, nên Ưng Phan tin đây là hình dáng của Tà thân, cũng hình dáng này sẽ lưu hành mãi mãi về sau. Không chỉ Ưng Phan tin mà toàn thế giới đều cho rằng Tà thân mang hình dáng này.
Thái Linh nhíu mày, nói tiếp: "Điều quan trọng bây giờ là làm sao tìm được người có khả năng tạo ra hình ảnh này, không biết các thú nhân trong bộ lạc chúng ta có ai biết đắp tượng, hay điêu khắc không nhỉ?"
Ưng Phan lắc đầu: "Trong nhóm Tà thân thì không."
Rồi hắn nảy ra một ý: "Chúng ta đi hỏi các thú nhân khác xem sao."
Hai người ra ngoài tập hợp các thú nhân lại. Hiện giờ số lượng đã vượt qua ba mươi thú nhân, trong đó thú nhân lạc loài chiếm đông nhất.
Chờ mọi người đến đầy đủ, Ưng Phan lớn tiếng hỏi: “Ai biết đắp tượng hay khắc tượng không?”
Mọi người xôn xao nhìn nhau.
“Tượng là gì?"
Bỗng một thú nhân lạc loài rụt rè đưa cao tay, rôi nhỏ tiếng nói: "Có phải là đắp hình con vật hay không?”
Thái Linh nghe có người hỏi câu này, liên biết chuyện đắp tượng có cơ hội thành, cô lớn tiếng đáp lại thú nhân đó: "Đúng rồi, dùng đất đắp tượng các con vật, cũng có thể đục đẽo từ gỗ và đá. Anh biết sao?" Thú nhân lạc loài đó còn rất trẻ, hắn có đôi tai thú màu đỏ khá giống tai cáo trông rất đẹp, thân hình gầy gò, hắn ngại ngùng gật đầu, móc từ trong túi da thú ra một bức tượng được làm từ đất, có màu trắng rất đẹp.
"Có phải giống như này không?”
Thái Linh vội vàng đi tới câm lên xem, hai mắt cô phát sáng. Chất liệu rất giống gốm sứ, sờ lên trơn và bóng.
"Đây là đất gì vậy?" Cô hỏi thú nhân kia.
Thấy cô có vẻ hứng thú, thú nhân vội vàng đáp: "Là một loại đất nằm trong đầm lầy hướng tây, nó rất nhão, nhưng chỉ cần phơi dưới bóng râm một ngày sẽ đặc và dẻo, rất dễ tạo hình. Sau khi tạo hình xong thì đem đặt trên một chảo đá, bên dưới đốt lửa liên tục, tâm một ngày sẽ khô lại, sau đó ném vào nước màu sắc sẽ trong và bóng như thế này. Nó rất dễ vỡ, nên phải dùng nhiều đất nhào nặn thật đặc mới được lâu.
Càng nghe Thái Linh càng có hứng thú, đây chẳng phải là đất làm ra bát sứ và ly sứ đây sao, vùng rừng chết này quá tuyệt, cô bắt đầu yêu nó rồi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận