Bị Xem Là Tà Thần Ở Thế Giới Thú Nhân

Chương 58: Những ngon đuốc trong rừng

Chương 58: Những ngon đuốc trong rừngChương 58: Những ngon đuốc trong rừng
Chương 58: Những ngọn đuốc trong rừng
Hùng Vu vui mừng vì cuộc thử nghiệm đã thành công, tối đến hắn qua gặp tộc trưởng xin phép mang chút thức ăn và nước cho nhóm thú nhân Tà thần, và đưa họ đi.
Tộc trưởng đáp lời hắn: "Thức ăn trong tộc không dư nên không thể đưa cho họ được, cậu mang chút nước rồi lén đưa họ đi đi."
Hùng Vu mím môi không dám nói những lời phản bác. Hôm qua tộc trưởng đã nói sẽ cho họ thức ăn giờ lại đổi ý, nhưng tình hình thực tế trong tộc là thế, hắn cũng không thể trách tộc trưởng được.
Hùng Vu chào tộc trưởng rồi quay người rời đi, hắn đi vào rừng đến một chỗ bí mật lấy ra bọc da thú, bên trong có chút trái cây dại hắn tìm được hôm nay, hy vọng sẽ giúp các thú nhân Tà thần phục hồi chút sức khỏe để rời khỏi nơi này.
Hùng Vu chờ tới nửa đêm, liền đi tới thay ca cho thú nhân đang cành chừng trước đó. Chờ cho thú nhân đổi ca đi xa, hắn mới dám quan sát tình hình các thú nhân Tà thân. Các giống cái hôm nay còn tệ hơn, sắc mặt trắng bệch, môi khô nứt nẻ, đến chân tóc cũng khô xơ, người gầy trơ xương. Đặc biệt là tiểu giống cái, con bé gần như ngất lịm.
Hùng Vu vội vàng cho cô bé uống nước, dù không tỉnh táo nhưng trong vô thức Tà Khuyết vẫn mở miệng uống từng ngụm lớn ngay khi cảm nhận được nước dính trên môi.
Nước vào bụng cô bé tỉnh lại, mở mắt ra, nhìn thấy thú nhân trước mặt, cô bé nhìn lầm gọi: "Ưng Phan, anh về rồi!"
Hùng Vu không vạch trần sự thật cô bé nhận sai người, hắn cẩn thận cởi trói cho Tà Khuyết, rồi nhét một quả trái cây dại vào tay cô bé.
Bạch bên cạnh nhìn thấy vậy liên hỏi: "Hôm nay tới thả chúng tôi đi à?"
Hùng Vu gật đầu.
Bạch giục hắn: "Vậy nhanh lên, cởi trói đi, nước và thức ăn để sau."
Bọn họ đã giao ra công thức xây nhà, giờ nếu không nhanh rời khỏi đây sợ sẽ có biến.
Hùng Vu không dám chậm trễ vội vàng cắt dây cho các thú nhân trước, bọn họ được thả ra, chân tay sau nhiều ngày trói chặt trở nên tê cứng, bước đi loạng choạng suýt thì ngã sấp mặt, nhưng các thú nhân vẫn cố gắng đứng thẳng đi tới hỗ trợ các giống cái, đỡ họ tránh để họ ngã.
Ba giống cái đều không còn tỉnh táo, các thú nhân nhận nước từ tay Hùng Vu cho họ uống và ăn quả dại trước, khi họ tỉnh lại rồi các thú nhân mới lo cho mình. Mới được thả ra, nhóm Thái Linh muốn đi ngay, nhưng sức lực không có, họ cần phải uống nước và lót bụng để phục hồi chút sức lực. Số quả dại Hùng Vu đưa chẳng thấm vào đâu, nhưng ít nhất có thể giúp họ đứng lên tập tễnh bước đi.
Dù thức ăn đưa cho họ chỉ là mấy quả dại, nhưng thú nhân Tà thần chẳng ai muốn hỏi vì sao lại đưa ít vậy, giờ đây họ chỉ cần thoát khỏi đây là sẽ tìm được thức ăn không nhất thiết cứ phải kỳ kèo với bọn họ.
Bạch hỏi Bà Bà: "Bà đi được không?"
Bà Bà gật đầu, gắng gượng đứng lên: "Để bà đi, cõng Tà Khuyết đi, tội nghiệp con bé...
Mắt bà ửng đỏ khi nhìn về phía Tà khuyết, con bé quá nhỏ và vô tội để phải chịu những hình phạt này, bà không hiểu các thú nhân Hùng Điểu nghĩ gì mà nhẫn tâm hại một đứa bé như vậy, bọn họ quá tàn ác. Bạch cõng Tà Khuyết lên, tuy đã được ăn và uống chút nước nhưng con bé vẫn chưa tỉnh táo hẳn, còn rất mơ màng. Khi được cõng lên, con bé nhâm bờ vai Bạch là thức ăn, mở lớn miệng cắn mạnh.
Bạch rất đau nhưng không ngăn cản con bé, hắn vỗ mông trấn an Tà Khuyết, bên kia Kim và Mã Văằn hỗ trợ ba giống cái đứng lên di chuyển theo Hùng Vu.
Hướng Hùng Vu mang bọn họ đi không có thú nhân Hùng Điểu lai vãng, không mất quá nhiều thời gian bọn họ đi gần hết khu vực thung lũng và tiến vào rừng.
Cây cối bao xung quanh, tiếng ồn ào huyên náo ngày càng lùi xa khiến các thú nhân Tà thân bất giác yên tâm hơn hẳn, họ âm thầm thở phào, mặc cho cái đói cái khát họ vui vẻ vì sắp được tự do.
Hùng Vu cũng vui vì cuối cùng hắn đã cứu được các thú nhân hiền lành và xứng đáng được sống này. Hắn thận trọng mang họ đi vào sâu hơn tránh bị các thú nhân cùng tộc phát hiện, đến một nơi hắn cảm thấy đủ xa, hắn dừng lại nói:
"Mọi người cứ đi thẳng về phía trước, hướng này dẫn tới chỗ ở trên cây khi trước của mọi người."
Hùng Vu áy náy nhìn họ, cúi đầu thật sâu: "Chân thành xin lỗi, và cũng cảm ơn vì mọi thứ mà các anh, chị đã cho Hùng Điểu chúng tôi."
Bạch không vui quát: "Đừng giả nhân giả nghĩa, chuyện chúng ta đến đây là xong rồi, cút về đi!"
Hùng Vu khá buôn nhưng cũng hiểu, nếu là hắn, hắn cũng sẽ như Bạch, ác cảm với bọn họ.
Hùng Vu nghiêng người về một bên để họ đi qua hắn.
Đột nhiên có ánh sáng xuất hiện xung quanh bọn họ, tạo thành một vòng tròn, thứ ánh sáng đó đến từ đuốc câm tay.
Hùng Vu trừng mắt nhìn xung quanh, lảo đảo xoay một vòng, tự hỏi chuyện quái gì đang xảy ra, là ai đang bao vây bọn họ?...
Ưng Phan kiên nhẫn chờ cho tới khi màn đêm buông xuống, hắn bắt đầu tìm kiếm con đường để tiếp cận khu vực nhà sàn, hiện tại mấy chỗ trống trên vùng thung lũng đều không nhìn thấy bóng dáng của nhóm Thái Linh, nên chỉ có thể đi sát vào nhà sàn tìm kiếm.
Hắn nhảy xuống khỏi cây cao, đi vòng vê phía cánh rừng nối liền với khoảng đất trống ít thú nhân, cuối cùng hắn nhìn thấy một thú nhân và một đống lửa lẻ loi cách xa các thú nhân khác, tiếp cận lại gân hơi, Ưng Phan đã nhìn thấy bóng dáng của các thú nhân cùng nhóm, họ bị trói gô vào cây cột, đầu gục xuống không rõ sống hay chất. Ưng Phan nghiến chặt răng, cố gắng trấn an cảm xúc nóng nảy trong cơ thể, hắn muốn xông lên bẻ cổ thú nhân Hùng Điểu kia, rồi cứu người ra, nhưng hắn chỉ có một mình, nếu quá manh động sẽ đánh động đến toàn bộ thú nhân Hùng Điểu, khi đó vừa không cứu được người hắn còn bị bắt, mất nhiều hơn được.
Ưng Phan kiên nhẫn chờ đợi tới đêm khuya khi các thú nhân Hùng Điểu dần chìm vào giấc ngủ, lơ là canh chừng, khi này hắn sẽ tập kích thú nhân lẻ loi và mang người đi.
Thời gian trôi qua thật chậm chạp trong sự nóng nảy bồn chồn và tức giận của Ưng Phan, có nhiều lúc hắn tưởng chừng bản thân không thể chịu nổi, chân nhấp nhổm muốn xông ra cứu người, nhưng cuối cùng nghị lực và sự nhẫn nại đã giúp hắn chờ đến đêm khuya.
Khi hắn chuẩn bị hành động, bất ngờ có một thú nhân tới thay ca, sau khi thú nhân ca trước rời đi, hành động của thú nhân tới sau khiến Ưng Phan ngạc nhiên.
Hắn cho Tà Khuyết uống nước, còn gỡ trói cho các thú nhân và mang họ vào rừng. Đây là đang giải thoát cho nhóm Thái Linh, hay có mục đích nào khác?
Vì không quá rõ hành động kia là thiện chí hay ác ý, Ưng Phan không lộ mặt, châm chậm đi theo phía sau, giữ một khoảng cách khá xa để tránh bị phát hiện.
Đột nhiên hắn nghe thấy rất nhiều tiếng động di chuyển xung quanh, không có ánh lửa nhưng hắn có thể ngửi được mùi hương của thú nhân.
Ưng Phan lo lắng bước nhanh hơn nhưng tốc độ của hắn quá chậm, phía sau từng điểm sáng bùng lên, ánh sáng lan tới vị trí của hắn, con đường trở nên rõ ràng. Thay vì vui mừng Ưng Phan lại sợ hãi, nhóm thú nhân Tà thân trước mặt hắn hoang mang quanh đầu nhìn loại.
"CHẠY MAUI" Ưng Phan gào lên.
Âm thanh của hắn xé toạc màn đêm, gió nổi lên thổi những ngọn đuốc lung lay, kéo theo tiếng hô hào rợn tóc gáy.
"Giết những kẻ dám bỏ trốn, giết kẻ phản bội!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận