Bị Xem Là Tà Thần Ở Thế Giới Thú Nhân
Chương 43: Muốn có công thức chữa thương
Chương 43: Muốn có công thức chữa thương
“Nói bậy!"
Y sư bộ lạc Hùng Điểu lớn tiếng quát.
"Phương thức chữa thương vĩ đại như thế làm sao ta lại không biết?"
Bà ta giữ chức y sư của bộ lạc đã mười mấy năm, những kiến thức y học bà ta nhận được từ các y sư đi trước chưa từng xuất hiện phương pháp chữa gấy xương, các bộ lạc khác cũng không có cách. Bây giờ một thú nhân trẻ lại nói là biết, còn chứng kiến người khác chữa trị thành công, phương thức này sao có thể tin.
Hùng Vu bị y sư quát có hơi bối rối, hắn muốn nói chính mắt nhìn thấy giống cái thú nhân Tà thân chữa thương nhưng kịp phanh lại, bởi nếu hắn nói học từ thú nhân Tà thân chắc chắn sẽ bị mọi người cười nhạo. Thú nhân trong tộc chưa nhìn thấy những gì hắn thấy, nên không thể nào tin lời hắn nói. Nhưng hắn không muốn đồng tộc đang nằm trên đất kia bị đem đi.
Hùng Vu cắn răng nói tiếp: "Y sư, tộc trưởng xin hãy tin cháu, chính đôi mắt này, hắn chỉ vào mắt mình, nhấn mạnh/đã nhìn thấy thú nhân bị gãy chân đứng lên và đi được sau một thời gian điều trị bằng loại quả này."
Hắn lấy ra những quả trắng đưa cho y Sư xem.
Khi nhìn thấy nó y sư bật cười, hất rơi những quả trắng trên tay Hùng Vụ, khiển trách: "Hồ đồ, ta đã từng dạy cậu những gì, đây là loại quả có độc, chỉ cân ăn vào sẽ chết, cậu còn dám hái mang về khuyên ta dùng nó để chữa trị vết thương gấy chân. Cậu là y sư hay ta là y sư?"
Hùng Vu không biết phải nói thế nào y sư mới tin, hắn ấp úng: "Bà là y sư... nhưng chính mắt cháu nhìn thấy... nhìn thấy giống cái kia... dùng cái này... nghiền nát, phải nghiền nát ra mới dùng được!"
Hùng Vu ngộ ra phương pháp dùng quả trắng không độc, đó chính là nghiền thành bột như cách Thái Linh đã làm, hắn hớn hở tính nói thêm nào ngờ bị y sư quát.
"Hồ đồ, ta không biết cậu nghe ai, hay nhìn thấy những điều kỳ quái đó ở đâu, nhưng ta nói cho cậu biết, đó là phương thức lừa dối và không có thật."
Bà ta chỉ xuống những quả trắng nằm trên mặt đất.'Nhìn đi, đây là quả có độc, từng có thú nhân chết vì ăn phải nó, các đời y sư đều truyên xuống như thế, há có sai. Nếu cậu vẫn cứ khăng khăn quả này chữa thương được thì ăn nó vào cho ta xem, ăn xong cậu vẫn còn sống ta sẽ cân nhắc."
Ánh mắt y sư nhìn hắn không mấy hài lòng. Hùng Vu chỉ biết Thái Linh nghiên nát quả trắng thành bột rồi bó lên chân chứ chưa từng thấy cô ăn quả đó bao giờ, hắn không dám, nên chỉ đành cụp đuôi im lặng không nói gì nữa.
Y sư thấy hắn thôi nói bậy, liền ra lệnh cho mọi người chuẩn bị nghi thức đưa thú nhân xấu số về với thần thú.
Giống cái đi bên cạnh thú nhân bị thương kia không cho mọi người mang giống đực đi, y sư phải ôm cô ta vỗ về.
"Vi à, con đừng khóc, vết thương đó quá nặng không thể chữa trị, chúng ta chỉ còn cách đưa người vê với Thần thú. Sau này khi con lên làm y sư cũng sẽ phải đưa ra quyết định như vậy, tập dần đi con."
Giống cái ôm mặt khóc nức nở, cô ta là đệ tử của y sư tộc Hùng Điểu, sau khi y sư chết Vi sẽ kế vị. Nghe lời y sư khuyên Vi quay về hang động, không đi theo đưa tiễn giống đực mà cô ta yêu thương. Một mình ngồi trong hang động tối tăm, cô ta bỗng nhớ tới lời nói của Hùng Vu, hắn từng nhìn thấy thú nhân chữa lành được vết thương gãy chân, liệu Hùng Vu có nói dối?
Vi vẫn chưa kế thừa chức vị y sư của bộ lạc, quyên lực rất ít ỏi, tiếng nói không có nên tâm tính còn ngây thơ, vì tình yêu cô sẵn sàng làm mọi thứ.
Vi đứng lên quyết định đi tìm Hùng Vu, lúc ra bên ngoài, bộ lạc im lìm không tiếng động, những thú nhân có thể đi được đều theo y sư lên núi đưa tiễn người yêu của cô. Vi lượn một vòng trong bộ lạc vẫn không tìm thấy Hùng Vu, nên quyết định chạy lên núi cao nơi tiễn đưa các thú nhân về với Thân thú xem thế nào.
Lúc đi qua nơi ở của tộc trưởng cô nghe thấy một tiếng quát lớn, giật mình đứng lại.
"Tại sao cậu lại quay về, tôi bảo cậu canh chừng bọn họ kia mà?” Giọng Hùng Vu vang lên: "Tôi quay về để nói lại phương pháp chữa gấy Xương, nhưng y sư không tin.
Nghe đến đây Vi nắm chặt hai tay, cô muốn nghe thử xem phương pháp đó là gì.
Chỉ thấy tộc trưởng cười hỏi: "Ý cậu là dùng mấy quả có độc ấy để chữa trị?
Hùng Vu lớn tiếng đáp: "Là dùng mấy quả trắng ấy, nhưng theo phương thức khác. Chính mắt tôi đã nhìn thấy giống cái đó nghiền nát quả trắng trộn với nước thành thứ bột đặc sệt, sau đó bôi lên chân bị thương của các thú nhân, tiếp đó quấn một một vòng da thú, rồi lấy các thanh gỗ mỏng và thẳng nẹp lên chân, nẹp thẳng không cong vẹo, mỗi ngày mở ra thay thuốc một lần, kiên trì như vậy sau một thời gian thú nhân kia đã lành lại.'
Tộc trưởng hơi nghi ngờ: "Những thú nhân mà cậu nhìn thấy là ai?" "Chính là nhóm thú nhân Tà thần, các giống đực của họ bị chúng ta bẻ chân, hiện tại tất cả đều lành lặn và đi được rồi."
Bên trong một khoảng im lặng kéo dài, Vi đứng bên ngoài không nghe thấy hai người nói gì. Nhưng những gì cô vừa nghe đủ để khiến cô khiếp sợ. Công thức chữa chân này đến từ chỗ các thú nhân Tà thân, còn nữa chính các thú nhân Hùng Điểu đã bẻ gãy chân nhóm giống đực Tà thần.
"Cậu không lừa ta chứ?" Giọng của tộc trưởng hơi run.
Hùng Vu đáp: "Không hề, nếu tộc trưởng không tin tôi có thể dẫn ngài đi nhìn xem bọn họ, chân các giống đực mới lành, di chuyển khá chậm nên họ chưa thể rời đi."
Bên trong vang lên tiếng bước chân, Vi vội vàng trốn đi. Tộc trưởng cùng Hùng Vu hóa hình bay đi, giống cái không thể hóa hình nên Vi không đi theo bọn họ được, không còn cách nào khác Vi chỉ có thể chờ đợi tộc trưởng và Hùng Vu quay về.
Cô đợi không bao lâu thì hai người đó cũng quay lại, lúc hóa về hình người sắc mặt tộc trưởng không được tốt, ông dừng ngoài cửa hang nói với Hùng Vu: “Cậu quay lại đó canh chừng bọn họ, tuyệt đối không được để bọn họ rời khỏi tâm mắt."
Hùng Vu băn khoăn: “Còn cách chữa thương thì sao, có dùng không, nếu có nó chúng ta không còn phải e sợ những vết thương như thế nữa, khi đi săn cũng tự tin hơn.”
Tộc trưởng thở dài, nhìn lên trời than thở: "Biết là cách chữa thương đó tốt, nhưng y sư sẽ không chấp nhận đâu."
Hùng Vu rơi vào trâm tư, hắn biết y sư sẽ không chấp nhận, nhưng bỏ đi lại tiếc, đây là cách chữa thương quá tuyệt vời, có nó trong tay không chỉ an nguy của mỗi thú nhân trong bộ lạc được đảm bảo mà địa vị của Hùng Điểu tại khu rừng này cũng sẽ tăng lên một bước.
"Thôi cậu quay lại chỗ đó đi, ta sẽ nghĩ cách giải quyết sau."
Hùng Vu chỉ đành nghe theo, rời đi.
Chờ Hùng Vu bay đi xa, tộc trưởng mới quay người chuẩn bị đi vào hang động. Vi lấy hết can đảm bước ra từ chỗ ẩn nấp gọi: "Tộc trưởng."
Tộc trưởng quay lại nhìn cô, ánh mắt không mấy vui vẻ, gắt hỏi: "Cô đã nghe thấy gì rồi?"
Vi bình tĩnh bước tới, nói: "Nghe hết tất cả."
Hai tay tộc trưởng siết thành đấm, chuyện hắn cho Hùng Vu theo dõi các thú nhân Tà thần nếu đến được tai y sư kiểu gì cũng bị bà ta khiển trách.
Thấy tộc trưởng không vui, Vi biết điều nói: "Tộc trưởng yên tâm, tôi sẽ không để lộ bất cứ chuyện gì đã nghe được, thay vào đó tôi muốn ngài giúp tôi một việc.
Nào có giống cái dám đưa ra yêu cầu với tộc trưởng.
Tộc trưởng Hùng Điểu cười nhạt, ngạo nghễ nhìn Vi nói như ra lệnh: "Cô muốn gì?"
"Phương thức chữa gãy xương, tôi muốn chúng ta có được nó."
Tộc trưởng nhìn cô chăm chú.
Vi không hề sợ hãi, ánh mắt kiên định đáp lại cái nhìn đầy ẩn ý của tộc trưởng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận