Bị Xem Là Tà Thần Ở Thế Giới Thú Nhân
Chương 178: Tư ý quyết đinh
Chương 178: Tự ý quyết định
Thái Linh không hề quan tâm đến cảm nghĩ và những ánh mắt của người xung quanh, cô ta chứng kiến tất cả những việc Thái Linh dị giới đã làm và biết được người dân Tà thần rất tôn trọng cô ta, chỉ cần là lời cô ta nói họ sẽ tin một cách tuyệt đối, nên giờ đây Thái Linh Miêu Điểu không sợ.
Ánh mắt Thái Linh nhìn Mật Tâm đang quỳ dưới đất, nhớ lại những chuyện khi trước, lúc đó chính Mật Tâm đã đẩy cô vào đường chết, nếu đêm đó Mật Tâm nói giúp một câu dù chuyện thế nào hôm nay cô cũng sẽ ra tay giúp đỡ mà không đòi hỏi gì, đáng tiếc kẻ này đã hại cô, nên không thể dễ dàng để Mật Tâm được như ý.
Mật Tâm nhìn khuôn mặt của Thái Linh, vết sẹo làm cô ta xấu hổ năm xưa đã biết mất, tay chân què quặt được chữa lành. Tại sao cô ta có thể có được may mắn như vậy, còn bản thân mình thì phải chịu cảnh mất một tay, nửa khuôn mặt bị hủy!
Cô ta không cam tâm, cô ta muốn được như Thái Linh, có lại khuôn mặt xinh đẹp, tay chân lành lặn, khoác lên mình bộ quần áo đẹp đẽ ở trong những công trình tuyệt vời kia.
"Thế nào bạn thân, cô đã từng hãm hại tôi đến mức tôi sống không bằng chết, vậy mà hôm nay bảo cô hôn chân làm người hâu cho tôi cô liên không chịu được sao?"
Mật Tâm nghe vậy liên nhớ đến chuyện năm xưa, thay vì hối hận, Mật Tâm lại hận khi đó sao không bảo y sư giết chết cô ta luôn, nhưng chuyện đã rồi có hối cũng không được, chỉ còn cách này.
Mật Tâm nhìn bàn chân của Thái Linh, nơi đó có một vật che chắn rất lạ. Trông thấy ánh mắt hiếu kỳ của Mật Tâm khi nhìn chân mình, Thái Linh nâng chân khoe đôi dép đang mang: “Cô yên tâm đi, chân của tôi rất sạch sẽ, ngày nào cũng mang dép, đất còn không dẫm phản huống chỉ là ba cái thứ bẩn thỉu, nên cứ việc hôn. Chân tôi có khi còn sạch hơn mặt cô bây giờ đói"
Lời nói này lần nữa khiến các thú nhân xung quanh bàng hoàng, đặc biệt là nhóm thú nhân Tà thần, họ cảm thấy vị dược sư thiên tài của họ quá lại, sao cô có thể thay đổi đến mức này.
Mật Tâm bị chọc tức, nhưng giờ vì khuôn mặt vì giấc mơ có được một cuộc sống tốt đẹp, cô ta nguyện ý chịu đựng tất cả, nhét oán hận vào sâu trong lòng, chờ thời cơ thích hợp nhất định sẽ cho Thái Linh đẹp mặt, tốt nhất là lân nữa rạch mặt Thái Linh, chặt tay chặt chân cô ta để cô ta không còn mang dép được nữa, mỗi ngày đều phải bò dưới đất như y sư Tuần Điểu... càng nghĩ Mật Tâm càng vui, nhờ vậy cô ta mới có thể mở lời được.
"Nếu tôi làm theo cô, cô có thể giúp tôi chữa vết thương trên mặt không?”
Thái Linh nhìn khuôn mặt đây vết sẹo của Mật Tâm, vết sẹo này có lẽ xà bông chữa được, không cần phải dùng đến thảo dược.
Thái Linh Miêu Điểu có thể nhìn thấy mọi thứ Thái Linh dị giới làm, từ đó học theo, nhưng có một thứ cô ta không thể học được, chính là y thuật. Y thuật của Thái Linh dị giới là do dị năng hỗ trợ, một khi Thái Linh dị giới biến mất dị năng cũng biết mất theo, nếu Mật tâm bị bệnh nặng có lẽ Thái Linh Miêu Điểu không dám hứa, nhưng chỉ với vết thương trên mặt này thì cô ta có thể chữa, nên sảng khoái đồng ý.
"Được, chỉ cần cô hầu hạ tôi thật tốt, làm tôi hài lòng tôi sẽ cho cô phương thức chữa vết sẹo trên mặt để cô sớm ngày lấy lại dung nhan vốn có." Thái Linh nhìn cánh tay bị cụt của Mật Tâm lắc đầu tiếc nuối: "Đáng tiếc, cánh tay của cô đã bị người ta chặt mất nếu không tôi có thể giúp cô phục hồi rồi."
Thái Linh tặc lưỡi: "Đáng tiếc, quá đáng tiếc!"
Mật Tâm hận nhất là cánh tay này, nếu không phải Vi bảo chặt có khả năng vẫn còn có thể cứu, may mà Vi đã bị Tà thân bắt đi, nếu không cô nhất định bắt ả phải đền lại cánh tay này.
Mật Tâm ghé lại gân chân Thái Linh, hôn lên mu bàn chân cô ta thành kính nói: "Từ nay tớ sẽ làm trâu làm ngựa cho cậu, chỉ cần là cậu muốn dù nơi đó nguy hiểm như nào tớ cũng sẽ không nê hà."
Nghe vậy Thái Linh cười lớn, nỗi uất ức trong lòng cuối cùng cũng tiêu tan, giờ đây cô ta cảm thấy Mật Tâm dễ thương hơn rồi, từ nay họ lại có thể làm bạn thân cận bên cạnh nhau, hơn nữa với lời hứa này Mật Tâm không còn dám phản bội cô nữa.
Thái Linh nhìn nhóm thú nhân phía sau Mật Tâm, vừa hay bắt gặp ánh nhìn của Đại Kiêu, đột nhiên tim cô ta hãng một nhịp, đây chính là thú nhân cô ta từng thích, bây giờ bên cạnh cô đã có Ưng Phan, nhưng mối tình đầu không có được vẫn là một thứ gì đó rất dễ làm người ta khao khát.
Đại Kiên gặp phải ánh nhìn của Thái Linh liên trốn tránh, hắn cúi đầu nói với Thái Linh: "Chúng tôi có thể xin lỗi cô, nhưng không thể trở thành con chó phục tùng cho cô được.
Thái Linh nghe vậy liền ưng thuận: "Được, chỉ cần mọi người xin lỗi, tôi sẽ giúp mọi người nói chuyện với Ưng Phan, anh ấy chắc chắn sẽ tha thứ cho những tội lỗi mà mọi người đã gây ra."
Bạch đứng phía sau cảm thấy không hài lòng với quyết định này của Thái Linh, hắn bước lên hỏi: "Thái Linh, chuyện này cô đã thương thảo với tộc trưởng chưa?"
Nghe có kẻ chất vấn mình Thái Linh không vui, vừa nhìn thấy đó là Bạch, tên này khi đi bên cạnh Thái Linh dị giới chưa bao giờ phản đối lời cô ta nói, sao hôm nay lại làm vậy.
Thái Linh không vui quát: "Tôi là vợ của tộc trưởng lời tôi nói cũng giống lời của tộc trưởng, anh có ý kiến gì à?"
"Ai nói vậy!" Tiếng quát lớn vang lên.
Thái Linh giật mình quay đầu nhìn lại, liên trông thấy Ưng Phan đang nhìn cô, ánh mắt kia lạnh tới mức khiến cô ta run lên.
Thái Linh có thể cứng rắn với tất cả mọi người, ngoại trừ Ưng Phan, thú nhân này toát ra một luồng sức mạnh như muốn nghiền ép mọi thứ làm cô ta sợ hãi.
“Ưng Phan em...
Ưng Phan đanh giọng quát: “Chuyện nói giúp một bộ lạc từng tổn thương Tà thân là chuyện lớn, em không nên tự ý quyết định. Việc em muốn nhận lời xin lỗi của họ thì cứ nhận, nhưng đừng tự ý đưa ra những quyết định khác."
Mặt Thái Linh tái mét vì lời nói của Ưng Phan, lúc còn trốn trong cơ thể của chính mình, cô ta nhìn thấy Ưng Phan hết mực cưng chiêu Thái Linh đến từ dị giới, cô ta nói gì hắn cũng nghe sao đến lượt mình lại như thế này.
Con khốn đó thật đáng ghét, dám cướp lấy cơ thể của cô, giờ còn khiến cô bị Ưng Phan trách mắng!
Bạn cần đăng nhập để bình luận