Bị Xem Là Tà Thần Ở Thế Giới Thú Nhân
Chương 138: Lời cảnh cáo của Thần
Chương 138: Lời cảnh cáo của Thân
Tại bộ lạc Nhật Điểu, khi Lạc Nhật mang theo Kim trở vê, liên phát hiện trong bộ lạc có mấy người hắn không muốn gặp, đó là Vi và hai thú nhân Hạc Điểu, bọn họ ngồi dưới gốc cây, xung quanh không ít giống cái bộ lạc Nhật Điểu cúi đầu chờ sai bảo. Chưa bao giờ thú nhân trong tộc hắn lại phải nhún nhường trước bất kỳ ai như thế, thú nhân bình đẳng, tuyệt đối không có chuyện phải khúm núm như vậy.
Ưng Phan tức giận bước lên, gắt hỏi: "Mấy người sao lại tới đây?"
Vi nhìn thấy thú nhân mình thích thì vui mừng, nhưng lúc cô ta trông thấy Kim ở sau lưng Lạc Nhật, hai mắt liền trừng lớn. Không chờ ai nói gì cô ta bước lên phía trước, chỉ vào mặt Kim quát:
"Thứ ô uế, ai cho mày xuất hiện ở đây, mày tới đây để gieo ô uế, và hủy diệt vùng đất này đúng không? Các thú nhân mau bắt tên đó lại, hắn là thú nhân Tà thần, chủng thú nhân bẩn thỉu, tội lỗi đầy tội ác của thú thế!"
Nhưng thay vì nghe lời cô ta, các thú nhân Nhật Điểu lại chỉ hướng về Lạc Nhật chờ chỉ thị. Thú nhân do tộc trưởng họ đưa về giống cái này có quyền gì mà khoa tay múa chân.
Lạc Nhật bình tính nhìn Vi, nói: "Giống cái này..."
Hắn không thèm gọi cô ta là thần, hay ngài như các thú nhân khác gọi, thể hiện rõ thái độ không tâng bốc hay xem trọng cô ta như các thú nhân khác.
Vi không vui, hai thú nhân Hạc Điểu cũng không vui.
Lạc Nhật mặc xác bọn họ bày ra bộ mặt gì, hắn tiếp tục nói: "Cô lấy quyên đâu mà nói những thú nhân Tà thần hủy diệt cả một vùng đất, họ chỉ là thú nhân bình thường, nếu nói như cô họ chẳng khác nào là thần là thánh à?”
Vi tức đến đỏ mặt, cô ta gào lên như một ả đàn bà vô giáo dục: "Anh bị bỏ bùa mê thuốc lú hả, lời ta nói mà anh không tin?”
"Cô là ai mà ta phải tin!" Lạc Nhật trào phúng.
Khi trước tại chợ trao đổi hắn đã muốn dập tắt cái vẻ cao ngạo này của ả, nhưng không tiện, giờ ở đây, nơi này là địa bàn của bọn họ, hắn nhất định phải để cô ta biết, không phải ai cũng ngu mà nghe theo lời cô ta nói bậy, cách chữa thương là đồ ăn cắp mà cứ bô bô lớn tiếng nói láo là của mình, rồi để người ta gọi là Thần, hắn mà là Thần chắc tức ói máu, giáng một tia sét xuống bổ đôi giống cái xấc xược giám để người thú thế gọi ra danh hiệu Thần giáng thế này.
Vi tức đến mức cơ thể phát run, cô ta không nói được gì, chỉ có thể gào lên, như con thú mất phương hướng: "Nhiễm ô uế hết rồi, nhiễm rồi, bộ lạc này đã bị Tà thần nhập, không thể dung thứ, nếu lục địa này vẫn dám chứa những thú nhân như bọn họ sớm muộn gì cũng bị diệt vong, than đỏ tuôn lên từ lòng đất và nhấn chìm tất cải"
Cô ta gào lên những lời đáng sợ, nếu chưa từng biết về núi lửa có khả năng sẽ sợ hãi, nhưng nhóm thú nhân Nhật Điểu từng nghe các thú nhân Mã Điểu kể qua thì biết đó là gì, nên vẫn bình thản nhìn cô ta, chỉ có hai thú nhân Hạc Điểu đi theo Vi là sốt sắng, vội vàng hô hoán.
"Nhật Điểu ô uế, Nhật Điểu là Tà thân!"
Lạc Nhật phát cáu quát: "Câm miệng!
Tiếng quát của hắn khiến bọn họ phải im lặng.
"Nói quàng nói bậy, mấy người đã gặp và tiếp xúc với thú nhân Tà thần chưa mà buộc tội họ, chỉ nghe một phía từ cô ta mà dám xúc phạm cả một bộ lạc tài năng, thật đáng trách."
Vi không chấp nhận nổi có thú nhân nói tốt cho Tà thần, cô ta khiển trách Lạc Nhật: "Không biết anh đã gặp thú nhân Tà thần ở đâu và bị họ mê hoặc ra sao, ta đây có thể tha thứ cho anh và cả bộ lạc Nhật Điểu, nếu anh can đảm đứng lên chống lại Tà thần."
Lạc Nhật cười lớn, khinh thường cô ta ra mặt: "Cô là ai vậy, cô có quyên gì để quyết định tha thứ hay không tha thứ cho một tộc thú nhân. Ai tôn trọng cô ta không quan tâm, nhưng đối với ta và bộ lạc Nhật Điểu, thì cô chỉ là một kẻ ăn cắp mà thôi."
Hai từ 'ăn cắp' như cứa vào tim Vị, tình yêu mới chớm không thể thắng nổi cái tôi và sự kiêu ngạo, cô ta rú lên: "Ta thay mặt Thần tuyên bố, từ hôm nay bộ lạc Nhật Điểu không còn là thú nhân như các bộ lạc khác, họ là thú nhân Tà thần, đi tới đâu đều sẽ bị đuổi giết, cả đời này không được dùng bột mặn, các thú nhân khác gặp Nhật Điểu được quyền xử quyết mà không cần phải hỏi lý dol"
Cô ta vừa dứt lời, trời đang nắng bỗng nổ một tiếng sấm khủng khiếp, còn kéo qua một tia chớp trắng xóa gai người quét qua khoảng trời màu xanh trên cao.
Không khí lạnh ngắt như tờ sau tiếng sấm, cơ thể Vi hơi run nhưng cô ta không sợ, thay vào đó tiếp tục lớn tiếng hô hoán: "Nghe thấy gì không, là Thần đang trách cứ mấy người, từ hôm nay bộ lạc Nhật Điểu mấy người xong rồi, Thần đã ruồng bỏ Nhật Điểu!"
Nói rồi cô ta cùng hai thú nhân Hạc Điểu rời đi, bước nhanh ra khỏi bộ lạc Nhật Điểu.
Các thú nhân Nhật Điểu nhìn trời hơi sợ hãi, nhưng Lạc Nhật chứng kiến sự phát triển của bộ lạc Tà thần, cùng bức tượng vĩ đại sao có thể lung lay, hắn ngược lại tin tiếng sấm này chính là sự cảnh cáo mà Thần đang giành cho Vị, đáng tiếc cô ta vẫn chưa nhận ra mà thôi.
"Cảm ơn anh!" Kim mỉm cười nhìn Lạc Nhật, chưa từng có thú nhân nào trực tiếp đứng ra bảo vệ bộ lạc Tà thần như hắn, lúc đâu được cử đi tới đây giúp xây dựng Kim không vui mấy, nhưng giờ hắn nguyện ý làm hết sức chỉ mong Nhật Điểu phồn vinh.
Lạc Nhật lắc đầu: "Ta đã nhìn thấy những thứ tuyệt vời, đó là cơ hội mà Thần ban cho ta. Được tự mắt mình chứng kiến mà không tin há chẳng phải uổng công Thần ưu ái sao, cho nên anh yên tâm chỉ cần thú nhân nào nói xấu Tà thân Nhật Điểu sẽ không tha cho họ.'
Kim cúi người thật sâu, thể hiện lòng biết ơn của mình, sau đó hắn vào chuyện chính: "Nếu thế chúng ta bắt đầu xây nhà thôi, để tôi đi xem mặt bằng ở chỗ tộc các anh nào."
Lạc Nhật ngăn cản: "Anh khoan đã, đừng xây vội, rất có thể sắp tới chúng ta khó mà sống yên được, chờ xem tình hình đã.'
Đúng như Lạc Nhật đoán, ngay khi rời khỏi bộ lạc Nhật Điểu, Vi đã cho người tung tin Nhật Điểu nhiễm ô uế hóa Tà thần ra ngoài với những lời khó nghe, mục đích của cô ta chính là muốn diệt bộ lạc Nhật Điểu, khiến bọn họ sống không bằng chết, muốn toàn thể thú nhân trên lục địa này cùng căm ghét Nhật Điểu, căm ghét thú nhân Tà thân, tuyệt không để thú nhân Tà thần sống tốt.
Tới tối Vương cùng bạn đời tới được bộ lạc Nhật điểu, hai người vừa vào liền hỏi về chuyện lời đồi Tà thân, sau khi nghe mọi chuyện cả hai mới vỡ lẽ thì ra là thế, giờ họ có muốn quay lại bộ lạc để giải thích cũng e là chẳng có ai tin.
Vương và Triều chỉ đành đưa ra phương án quay lại bộ lạc Tà thân xin họ thu nhận mình.
Triều bỗng nhớ tới nhóm thú nhân già liền nói với Vương: "Bộ lạc Tà thần không phân biệt thú nhân già yếu, chúng ta có nên quay lại khuyên các thú nhân già đi cùng không?”
Vương hơi đắn đo, nhưng hắn cũng muốn các thú nhân già được sống, bộ lạc đã bỏ rơi bọn họ hắn biết nơi có thể cho họ cuộc sống tốt đẹp không nói ra thì lòng bất rứt.
Vương nghiến răng đáp: "Có thể họ không đồng ý, nhưng anh quyết định ngày mai quay lại gặp họ hỏi xem thế nào.
Triều nắm tay Vương quyết định đồng hành cùng bạn đời của mình.
"Báo, tộc trưởng không hay rồi, xung quanh bộ lạc chúng ta có rất nhiều đuốc lửa!" Một thú nhân lao tới chỗ Lạc Nhật, hốt hoảng báo.
Ngay lúc này các thú nhân trong tộc đang lim dim cũng tỉnh giấc, nhìn thấy xung quanh nơi ở toàn là đuốc lửa, có rất nhiều thú nhân đang bao vây họ. ...
Mình có một ghi chú nhỏ muốn thông báo: Xưng hô 'ta' được dùng cho những người có chức vị, nên Ưng Phan sau khi thành tộc trưởng cũng sẽ tự xưng là "ta". Cảm ơn mọi người đã ủng hộ nhé! Yêu nhiều!!!
Bạn cần đăng nhập để bình luận