Bị Xem Là Tà Thần Ở Thế Giới Thú Nhân

Chương 110: Thêm thú nhân gia nhâp

Chương 110: Thêm thú nhân gia nhâpChương 110: Thêm thú nhân gia nhâp
Chương 110: Thêm thú nhân gia nhập
Ưng Phan chỉ nhờ Tảo, thú nhân không có bạn đời đi cùng trong chuyến tìm kiếm. Bà Bà và Mã Văn ở lại quản lý nơi này.
Sau khi sắp xếp xong hắn cùng Tảo lên đường, băng qua khu rừng, diện tích rừng chết rất rộng, đầm lây nhiều, muốn vượt qua được cần di chuyển liên tục hơn một ngày, đây là do có người rành đường chỉ dẫn, nếu không rất khó ra khỏi.
Trên đường đi Tảo giải thích cho Ưng Phan nghe: "Nơi đây được gọi là rừng chết, ngoài vấn đề đầm lầy, nhiều loài động vật hung dữ ra thì chính là phương hướng, đa số các thú nhân bộ lạc đều không rành địa hình rừng chết, nên khi bước chân vào đây họ chẳng thể ra ngoài, chính vì vậy các thú nhân mới đặt biệt danh là rừng chết cho nơi này.'
Ưng Phan cẩn thận quan sát những nơi họ đi qua, nguồn nước cực kỳ phong phú, các con suối rộng và kéo dài gần như chạy khắp khu rừng, mùa hè ở đây chắc chắn không lo thiếu nước, nhưng mùa mưa thì khó sống, nếu muốn sống trong rừng chết họ cần phải khắc phục được nguy cơ sạt lở, ngập lụt trong mùa mưa, còn đối với thú dữ có lẽ họ sẽ xử lý được.
Đi được nửa buổi, Ưng Phan cho dừng lại, cùng chia ra săn thú. Sau khi trở vê Tảo lấm lét nhìn Ưng Phan.
Ưng Phan nhận ra Tảo có điều muốn nói, bèn hỏi: "Có chuyện gì sao?”
Tảo ấp úng: "Thủ lĩnh, anh có thể... có thể... nhận thêm người không?”
Tảo nói hết câu cũng giống như thể cả cơ thể đều bị rút cạn sức lực. Ưng Phan bật cười, đáp: “Anh gặp ai sao?”
Thấy hắn cười Tảo mới thoải mái, nói một hơi: "Ở trong rừng chết có rất nhiều thú nhân lạc loài sống từng nhóm nhỏ, hôm nay tôi đi săn gặp được một nhóm thú nhân như mình, tôi có có nói với họ mình đã gia nhập vào bộ lạc, họ bèn nhờ tôi giúp hỏi hộ, anh có còn thu nhận người nữa không. Thú nhân như chúng tôi một khi có bộ lạc, chắc chắn không bao giờ phản bội, nên thủ lĩnh đừng lo.'
Ưng Phan đang cần người, đặc biệt là những thú nhân đầy khao khát với bộ lạc như Tảo, chỉ là họ không hóa hình được nên sức mạnh cũng hạn chế, nhưng muốn thành lập một bộ lạc thì cần rất nhiều thú nhân, càng nhiều càng tốt, với số người hiện tại quá ít.
Ưng Phan gật đầu: "Mang họ tới đây đi."
Tảo vui vẻ chạy đi, lát sau mang tới sáu người, trong đó có hai tiểu thú nhân, ai cũng gây gò, xanh xao. Họ ái ngại nhìn Ưng Phan, khi bắt gặp ánh mắt hắn, liền vội vã quỳ xuống, vái lạy như thể gặp được thân tiên.
Ưng Phan bảo họ đứng dậy họ cũng không dám, hắn chỉ đành liếc Tảo. Lời Tảo nói họ nghe, đứng lên tay chân luống cuống nhìn Ưng Phan.
Ưng Phan hỏi chuyện bọn họ, các thú nhân nghiêm túc trả lời không chút che giấu, họ thật thà đến mức đáng thương. Ưng Phan đành kêu họ tới cùng dùng bữa, còn việc gia nhập vào nhóm, hắn vẫn quyết định giữ lại, chờ Thái Linh về để cô chủ trì.
Hiện tại bộ lạc vẫn chưa có nghi thức ngoài tự khắc ấn ký, tìm được Thái Linh rồi thảo luận xem cô có thể nghĩ ra nghỉ thức độc đáo nào không.
Ăn xong bữa trưa, Ưng Phan nói với nhóm thú nhân mới tìm tới: 'Mọi người đi tìm các thú nhân khác hỏi xem họ có muốn gia nhập bộ lạc không, nếu muốn vậy cùng nhau đi tới hồ nước có công trình độc đáo ở hướng kia chờ chúng tôi."
Ưng Phan chỉ hướng cho họ.
"Khi tới có ai hỏi thì cứ bảo là Ưng Phan thủ lĩnh bảo tới đây chờ, họ sẽ không đuổi mọi người đi."
Các thú nhân vội vàng cảm ơn, mang theo người của mình rời đi. Ưng Phan hối thúc mọi người tăng tốc độ để ra khỏi rừng chết. ...
Triều bị đánh thức bởi ánh nắng chiếu xuống từ trên cao, cô nheo mắt ngồi dậy, hành động hôm nay của cô trơn tru một cách khác thường, khi trước muốn ngôi lên một chút thôi cũng rất khó khăn, cả người không có tí sức nào, nhưng hôm nay thì khác, cơ thể hình như đang từ từ phục hồi.
Triều vui mừng tìm kiếm bóng dáng thú nhân muốn khoe với hắn nhưng không thấy đâu, cô có hơi buồn, tay vuốt ve bụng mình nói với đứa nhỏ chưa ra đời: 'Mẹ mong giống cái kia sẽ đem đến cho gia đình chúng ta kỳ tích."
Lúc này Vương trở về, trên tay mang theo một con thú, hắn không quấn da thú, vẫn bôi đất đen khắp người, khi trở vê, hắn bước lại gân bạn đời của mình, ngồi xuống ngay trước mặt cô.
Khoảng cách này làm Triều bất ngờ, cô hỏi: "Sao anh lại ngồi gân vậy?”
Vương cười, đôi mắt âm ập nước, vươn tay kéo một mảnh đất đen nhỏ đang che đậy vết mụn ra cho bạn đời nhìn xem.
Triều không hiểu Vương muốn làm gì, tính ngăn hắn thì bất ngờ nhìn thấy phần da ở dưới lớp đất đen co lại, đây là dấu hiệu cho thấy vết thương đang lành.
Triều trừng mắt, môi run run muốn nói mà khó thốt nên lời vì quá xúc động. Vương thấy vậy đáp thay cô: "Phương pháp của giống cái ấy có tác dụng, các vết mụn của anh đang từ từ lành lại, không còn sinh thêm vết mụn mới."
"Oal"
Triều níu lấy tay bạn đời, khóc rống lên. Vương vội an ủi cô, sợ cô khóc quá hại đến mình và đứa nhỏ.
Nhưng Triều quá vui, cô không thể ngừng khóc được. Vương phải ôm cô dỗ dành cho tới khi Triều bình tĩnh lại. Triều quẹt nước mắt, câu đầu tiên sau một trận khóc rống là ra lệnh: "Anh mau đi tìm cô ấy về đây, em muốn chữa chân, cô ấy nói chữa được giờ em nguyện tin.'
Lúc này đây không chỉ mình Triều tin mà Vương cũng tin, hắn hối hận vì khi ấy đã không tin tưởng Thái Linh để cô rời đi.
"Ăn xong bữa này chúng ta đi." Triều tự ý quyết định.
Vương nhìn vê hướng khe núi, có hơi chần chừ. Thấy vậy Triều nói: 'Họ sẽ không nghe anh đâu, trừ khi em và anh cùng đi vào đó, chân em lành lặn, anh hết bệnh khi đó họ mới tin, mấy thú nhân ấy cứng lòng lắm."
Chính hai người họ hôm qua cũng cứng lòng, nếu khi ấy tin tưởng thì giờ đây có lẽ chân Triêu đang trong quá trình chữa trị không cần phải đi đâu tìm người.
Vương gật đầu.'Nếu vậy chờ tới lúc chữa trị thành công chúng ta quay lại tìm bọn họ."
Sau khi ăn sáng xong, cả hai người lập tức lên đường, chạy về hướng bờ biển, tìm tới nơi bộ lạc Nhật Điểu sinh sống.
Trong khi đó Thái Linh và Bảo Long cũng đang trên đường quay lại bộ lạc Nhật Điểu.
nguyên nhân họ quay lại là do Thái Linh, cô quyết định sẽ đi vào rừng chết để tìm người, Bảo Long không tài nào ngăn nổi cô nên đã đưa ra đề nghị:
"Nếu vậy chúng ta về bộ lạc trước, thay người đi cùng. Trong bộ lạc từng có thú nhân đi vào rừng chết và ra ngoài được, để hắn đi theo cô như vậy sẽ tốt hơn."
Thái Linh thấy hợp lý bèn cùng Bảo Long quay về, chờ họ đuổi tới bộ lạc, liền gặp được thú nhân Vương đang cõng bạn đời của hắn chờ cô.
Vừa thấy cô Vương lớn tiếng nói: "Y sư xin hãy chữa trị chân cho bạn đời của tôi, dù phải đổi bằng thứ gì, thậm chí là sinh mạng này của tôi, tôi cũng nguyện ý.'
Thái Linh bật cười nhìn hắn, trêu chọc: "Giờ thì chịu tin tôi rồi à?"
Vương xấu hổ gậy đầu, thận trọng đáp: "Hành động hôm qua rất không phải, cô muốn trừng trị thế này cũng được, chỉ xin hãy chữa trị cho Triều." Thái Linh nhảy khỏi lưng Bái Xẻo, đặt Tà Khuyết đứng vững trên mặt đất, mới nói: "Việc đầu tiên đừng gọi tôi là y sư, tôi là dược sư, phải gọi cho đúng."
Nói rồi cô nhìn Vương, hắn khá bất ngờ khi cô yêu cầu thế, nhưng cũng đáp: Dược sư."
Thái Linh hài lòng nói tiếp: "Việc thứ hai, như anh đã biết, bây giờ muốn chữa thì phải bẻ chân bạn đời anh lần nữa, rất đau, thời gian chữa lành lâu hơn, cũng không chắc là sẽ phục hồi lại được như trước kia, anh có muốn thử không?”
Lân này Vương chưa kịp lên tiếng, Triều trên lưng hắn đã dành trước: "Tôi chấp nhận, xin dược sư cứ làm theo cách của mình, lành hay không tôi cũng không oán.”
Vương có hơi lo cho Triều, nhưng bạn đời đã đồng ý, hắn cũng không tiện nói gì thêm, kiên định cùng cô gật đầu với Thái Linh. Thái Linh nhìn trời thở dài, nói với Tà Khuyết: "Xem ra hai chị em mình lại phải chậm thêm một ngày nữa rồi."
Tà Khuyết lắc đầu: "Không sao chị cứ chữa bệnh đi, xong rồi chúng ta đi."
Thái Linh hài lòng xoa đầu Tà Khuyết, mang theo Vương và Triều đi vào bộ lạc Nhật Điểu.
Bạn cần đăng nhập để bình luận