Bị Xem Là Tà Thần Ở Thế Giới Thú Nhân
Chương 51: Quyết đỉnh đi tìm chỗ ở mới
Chương 51: Quyết định đi tìm chỗ ở mới
Trời ngày càng nắng gắt, không chỉ thú nhân mệt mỏi, cây cối mới trải qua khoảng thời gian ngập úng chưa kịp phục hồi lại phải đón nhận sức nóng khủng khiếp đến độ một số giống cây yếu nhỏ chết dần.
Hôm nay Thái Linh được Ưng Phan mang xuống khỏi nhà cây, cô đi dạo một vòng xung quanh, cỏ dại dưới chân thưa thớt, cây cổ thụ xung quanh toàn là lá vàng úa, phóng tâm mắt ra xa chỉ thấy lác đác vài phân cỏ xanh.
Hình ảnh này khác xa trước mùa mưa, khi ấy nơi nơi đều xanh mướt mát mắt, giờ lại khô cằn thiếu sức sống, nếu tình hình thời tiết không dịu lại Thái Linh lo lắng sẽ có hạn hạn.
Cô bước tới hồ nước gần khu vực họ sinh sống, nước trong hồ giảm xuống rất sâu, cách đây mấy ngày khắp nơi đều là nước, giờ thì lại bốc hơi nhanh chóng.
Ưng Phan đứng bên cạnh cô, nhìn mực nước trong hồ, mày nhíu chặt.
Thái Linh có thể cảm nhận được sự lo lắng của hắn, cô lên tiếng: "Chúng ta nên di chuyển thôi, đừng ở đây nữa, vùng đất này khá cao nên có khả năng Sẽ cạn nước sớm.'
Ưng Phan đã suy nghĩ tới điều này, chỉ là ngôi nhà trên cây khá an toàn, lúc hắn và các giống đực khác đi săn, để nhóm giống cái ở nhà cũng yên tâm, nhưng tình hình thời tiết ngày càng tệ họ cần phải tìm nơi ở mới.
Ưng Phan đáp: "Không chỉ tìm một nơi có nguồn nước tốt, mà còn phải tìm chỗ có thể tránh được thú triều."
Sự kiện thú triều chưa xảy ra, nhưng một phần dự kiến của Bà Bà đã ứng nghiệm, nhanh thôi thú triều đáng sợ đó sẽ tới, không biết khi ấy họ phải trải qua như thế nào, thay vì chờ nước đến chân mới nhảy, từ hôm nay họ nên chuẩn bị.
"Anh nói xem cơ hội tìm được một nơi trách thú triêu là bao nhiêu?"
Ưng Phan đăm chiêu, thú triều là sự tập hợp của vô số loài thú hung hãn kết thành đàn đi tìm kiếm thức ăn, không chỉ có thú nhân có khứu giác mạnh mà động vật cũng có, đặc biệt những con to lớn hung bạo, việc đánh hơi được mùi của con mồi vô cùng dễ dàng, cho nên cơ hội né thú triều của họ rất thấp, trừ khi rời khỏi vùng đất này.
Ưng Phan lắc đầu: "Rất khó."
"Nếu thế chúng ta cân chủ động phòng tránh, tốt nhất là tìm được một nơi dễ thủ khó công."
Ưng Phan quay đầu nhìn cô, Thái Linh luôn dùng những từ ngữ rất đặc biệt, nhiều khi hắn không hiểu nhưng lại đoán được ý của nó. Không ít lần nghe cô nói, hắn đều bỏ qua nhưng bây giờ thì khác, hắn muốn biết, muốn hiểu nhiều hơn.
Những ngày bị gãy chân được giống cái chăm sóc, hắn nhìn thấy Thái Linh liên tục suy nghĩ, cố gắng để tìm ra giải pháp giải quyết các vấn đề của họ, như thức ăn, cô không có sức mạnh nhưng vẫn có thể tìm được thức ăn, săn được thú, một giống cái thông minh như vậy trước đây hắn chưa từng gặp qua, mỗi ngày quan sát cô là mỗi ngày hắn càng tin phục, tôn trọng, thậm chí trong vô thức đã xem cô là hình mẫu lý tưởng của một giống cái hắn muốn được ở bên lâu dài.
Ưng Phan mỉm cười hỏi: "Dễ thủ khó công là như thế nào, cô có thể giải thích thêm cho tôi được không?”
Thái Linh lần đầu nghe được Ưng Phan nói chuyện khách sáo như vậy không nhịn được bật cười, đáp: “Anh muốn biết gì cứ hỏi, anh muốn nghe tôi nhất định sẽ nói, chỉ mong anh đừng nghĩ những điều tối nói rất quái dị là được."
Ưng Phan chỉ vào mi tâm: "Quái dị á, chúng ta đều như nhau cả mà."
Hiếm khi có ai đó nhắc tới vết thương đau đớn ở mi tâm lại khiến Thái Linh thấy buồn cười và nhẹ nhàng như Ưng Phan, thú nhân này nếu sinh ra ở thời hiện đại được học hành đàng hoàng có khi sẽ trở thành tâng lớp tinh anh của xã hội.
Thái Linh rất thích những người ham học hỏi và sẵn sàng đón nhận cái mới như hắn, cô nhẹ nhàng nói cho Ưng Phan nghe về 'dễ thủ khó công' là như thế nào.
"Dễ thủ khó công chính là tìm một khu vực mà ở đó chúng ta sẽ sống một nơi an toàn, vây xung quanh có hàng rào bảo vệ, như núi đá, đường đi hiểm trở, có sông ngòi. Đặc biệt là sông lớn, nếu thú triều đến, vây quanh chỗ ở chúng ta là một vùng sông rộng tôi tin cơ hội sống của chúng ta sẽ cao hơn..."
Nghe Thái Linh nói Ưng Phan càng có nhiều ý tưởng. Tới trưa lúc đang dùng bữa cùng các thú nhân trong nhóm, hắn nói với mọi người: "Ngày mai tôi sẽ lên đường đi tìm chỗ ở mới, lân đi này có khi mất vài ngày, nên chỉ một mình tôi lên đường. Bạch, Mã Văn và Kim ở lại cố gắng tìm kiếm thức ăn và bảo vệ các giống cái, chờ tôi trở về."
Bạch lên tiếng: "Chỉ cân để hai giống đực ở lại là được, tôi đi cùng anh, một mình anh đi sợ không an toàn."
Ưng Phan từ chối: "Lần này tôi đi chỉ tìm nơi an toàn để ở, nhằm tránh thú triều, không phải đi săn hay làm gì vất vả cần người hỗ trợ. Hơn nữa nếu tôi đi một mình thì việc tránh đụng độ với các thú nhân bộ lạc cũng dễ. Ngược lại nơi này, hiện tại tình hình xung quanh khá phức tạp, chúng ta cũng không còn nơi nào để đi, nếu có một ngày có thú nhân khác tới đây, quá ít giống đực bảo vệ e là các giống cái của chúng ta sẽ nguy mất.
Ba giống đực như có như không nhìn vê phía Thái Linh, cô hiện tại là linh hồn của nhóm, Ưng Phan là chỉ huy họ, đưa ra những quyết định quan trọng, còn Thái Linh cô chính là sự bình an và hy vọng mà họ có, có cô các thú nhân Tà thân luôn cảm giác nơi đây là nhà, dù họ có bị gì cũng sẽ được chữa khỏi, nếu để Thái Linh xảy ra chuyện họ sẽ ân hận cả đời.
Bạch gật đầu trước: "Anh nói có lý, vậy anh cứ đi đi, chúng tôi nhất định bảo vệ các giống cái an toàn."
Thống nhất thời gian xong, Ưng Phan liên ra ngoài, hắn bay một vòng xung quanh khu vực nhà cây, kiểm tra kỹ lần nữa, để đảm bảo không có thú nhân nào ở gần đây. Chỗ này ít cây cối, cũng ít động vật, trong khoảng thời gian tới chắc không có thú nhân khác lui tới, nghĩ vậy hắn cũng yên tâm hơn.
Hắn quay lại nhà cây liên bắt gặp Thái Linh đang đứng ở cửa, cô vừa thấy hắn liền nói: "Anh quyết định đi một mình thật sao?”
Thái Linh hơi lo lắng, trong nhóm người cô thân nhất là Ưng Phan, cô đã từng cứu hắn, rồi hắn cứu cô, mối quan hệ hai người không còn là ân nhân đơn giản mà giống như một người bạn có thể nương tựa, hắn còn sẵn sàng nghe và tiếp thu ý kiến của cô, không tự cao hay kiêu ngạo, nếu có chuyện gì xảy ra với Ưng Phan, Thái Linh không biết mình sẽ thế nào...
Ưng Phan đi lại gân cô, gật đầu: "Chuyến đi này rất xa và gấp rút, mình tôi là đủ rồi."
Thái Linh rất muốn cùng hắn đi tìm chỗ ở mới, nhưng cô hiểu thú nhân có sức khỏe họ có thể đi đường dài, thậm chí là không ngủ cả đêm, chiến đấu cũng tốt nên tham gia hành trình dài không sao, còn cô là giống cái, tuy có mạnh hơn phụ nữ ở thế giới cũ, nhưng nơi này giống cái vẫn rất yếu, cô đi theo Ưng Phan chưa biết có giúp được gì cho hắn hay không, nhưng chắc chắn sẽ gây vướng tay vướng chân.
Thái Linh đè xuống nỗi lo trong lòng, nói: "Anh đi nhanh rồi vê, không tìm được chỗ tốt cũng không sao."
Ưng Phan nghe được lời này, không hiểu sao lòng lại hân hoan, hắn nhìn cô với ánh mắt dịu dàng - Ưng Phan khi này cũng không ý thức được ánh mắt của mình thay đổi.
"Tôi sẽ trở về nhanh thôi, cô đừng lo.....
Sau khi đạt được thỏa thuận với hai tộc Miêu Điểu và Mã Điểu, tộc trưởng Hùng Điểu cho gọi Hùng Vu tới, bất chấp sức khỏe hiện tại của các giống đực trong tộc và bản thân chưa hoàn toàn hồi phục, hắn vẫn ra lệnh cho Hùng Vu. "Ngày mai cậu dẫn đường, chúng ta đến chỗ ở của nhóm thú nhân Tà thần."
Tim Hùng Vũ đập trật một nhịp, hắn bất an, thấp thỏm hỏi: "Chúng ta đến đó làm gì?"
Kể từ ngày được cử đi canh chừng nhóm thú nhân Tà thân, Hùng Vu đã biết tộc trưởng có ý gì đó với bọn họ, trước kia hắn không suy nghĩ nhiều, dù sao khi ấy hắn rất ghét các thú nhân Tà thân, còn mang đây địch ý với họ. Nhưng lúc này thì khác, hắn bỗng thấy lo, lo các thú nhân Tà thân sẽ lần nữa chịu tổn thương như cách họ đã bẻ gãy đôi chân của các giống đực.
Tộc trưởng không vui khi Hùng Vu đặt câu hỏi, hắn nhíu mày đáp: "Chuyện này có liên quan đến sự tôn vong của bộ lạc, cậu hỏi để làm gì? Đừng nói với †a cậu đã bị bọn thú nhân Tà thân mua chuộc!"
Hùng Vu nghe vậy vội vã lắc đầu: "Không có, tôi chỉ là tò mò!” Tộc trưởng hừ lạnh, xua tay đuổi hắn: "Đi chuẩn bị đi, ngày mai chúng ta sẽ xuất phát đến chỗ của nhóm thú nhân Tà thần."
Hùng Vu không dám hỏi thêm, cắn răng gật đầu, quay lưng rời đi. Phía sau Tộc trưởng dùng ánh mắt sắc lạnh nhìn hắn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận