Bị Xem Là Tà Thần Ở Thế Giới Thú Nhân

Chương 97: Phản bôi

Chương 97: Phản bôiChương 97: Phản bôi
Chương 97: Phản bội
Sau khi hướng dẫn nhóm Lạc Nhật tạo ra muối, Thái Linh cảm giác mình đã được các thú nhân Nhật Điểu cho nhập hộ tịch vào bộ lạc của họ. Dù là ai, chỉ cần gặp cô đều sẽ chào hỏi, thậm chí còn lôi kéo cô nói chuyện, chẳng khác gì chị/em/cháu chắt trong nhà.
Thái Linh cảm thấy không quen, cô hơi sợ phản ứng này của họ.
Tà Khuyết rất nhạy cảm, cô bé sợ các thú nhân tộc Nhật Điểu cướp đi Thái Linh, mỗi ngày đều kè kè bên cạnh cô, không rời nửa bước, còn thường xuyên kéo góc váy cô.
Thái Linh nhận ra tâm trạng cô bé bất an bèn hỏi: "Em làm sao vậy?”
Tà Khuyết nhìn cô với ánh mắt muốn khóc: "Chị ơi, chị đừng bỏ lại anh Ưng Phan cùng mấy anh Mã Văn nhé!"
Thái Linh ngẩn người không hiểu sao cô bé lại nói vậy, lát sau cô nhớ tới lời nói vô tình hôm qua của Bảo Long, liền biết Tà Khuyết vẫn đang để chuyện đó trong lòng, bèn nhẹ giọng khuyên con bé:
"Chị sẽ không bỏ rơi các anh ấy đâu, chị đã nói chuyện với tộc trưởng Nhật Điểu rồi, sau khi chúng ta giúp họ làm ra muối, họ sẽ giúp chúng ta đi tìm các anh ấy. Em đừng lo."
Tà Khuyết nghe được lời này mới yên tâm, không còn nắm góc áo cô nữa, nhưng vẫn đi theo Thái Linh không rời.
Đã chỉ cách làm muối cho Nhật Điểu xong, nhưng thỏa thuận giữa cô và Lạc Nhật vẫn chưa được hắn thực hiện, hắn còn không thèm nói gì với cô. Thái Linh bèn đi tìm hắn lần nữa, nhắc lại chuyện hỗ trợ tìm người.
Lạc Nhật cực kỳ bình tính đáp: “Cô nói tên và đặt điểm người cần tìm đi, tôi giúp cô dò hỏi ở các bộ lạc trước." Nghe vậy Thái Linh vội vàng báo tên và miêu tả đặc điểm của nhóm Ưng Phan: "Điều dễ nhận biết nhất của chúng tôi, chính là ấn ký ở mi tâm."
Thứ này từng là dấu ấn của tội lỗi, là thứ để thú nhân bên kia hành hạ, ghét bỏ họ, nhưng giờ Thái Linh không muốn như thế, cô muốn biến ấn ký này trở thành một thứ đặc biệt, đến mức sau này không ai còn dám khinh thường.
Bèn nói: 'Ấn ký này là thứ chứng minh chúng tôi thuộc bộ lạc Tà thân."
Lạc Nhật nhìn Tà Khuyết, thắc mắc: 'Sao con bé không có?”
Tà Khuyết buồn bã, cô bé rất muốn nhưng mọi người không cho khắc lên.
Thái Linh nhanh trí nói: 'Con bé quá nhỏ, ở bộ lạc chúng tôi khi bước qua 18 tuổi mới có thể khắc ấn ký này."
Lạc Nhật tin thật, gật đầu xem như đã rõ, còn nói thêm: "Chuyện cô muốn tôi cho người hỗ trợ đưa cô đi tìm dọc bờ biển thì hiện tại không được."
"Tại sao?" Thái Linh sốt ruột, nếu để thời gian kéo dài lâu, cơ hội gặp lại bạn bè của cô càng ít đi.
"Bệnh tái da vẫn chưa được chữa khỏi hoàn toàn, cô đi bây giờ lỡ như có chuyện gì xảy ra ai sẽ chịu trách nhiệm, cô nên ở lại cho đến khi bệnh tình của các thú nhân khỏi hẳn rồi hãng đi."
Thái Linh không chờ được bèn đưa ra giải pháp: "Tôi chỉ đi ban ngày, ban đêm quay về đây. Tôi đảm bảo với anh, nhất định chờ tới khi các thú nhân khỏi bệnh hoàn toàn mới đi."
Lạc Nhật nhíu mày: "Nếu vậy thì cô phải chọn một thú nhân và ngồi lên lưng hắn để đi vê nhanh trong ngày. Nhưng cô biết đấy, ở tộc chúng tôi, ngồi lên lưng thú nhân chẳng khác nào đồng ý trở thành bạn đời của họ, cô muốn không?”
Thái Linh đương nhiên không muốn, nhưng nếu không ngồi lên lưng thú nhân chỉ e cô không thể đi về trong ngày, hoặc không đi xa được, tìm người phải đi rất xa.
Lạc Nhật thấy cô suy nghĩ bèn nói tiếp: "Tôi có thể cử thú nhân cùng cô đi tìm người, nhưng cả hai tính cuốc bộ sao?”
Câu hỏi này càng khiến Thái Linh phải suy nghĩ cẩn thận, đường nào cô cũng phải ngồi lên lưng thú nhân mới có thể thực hiện cuộc tìm kiếm sắp tới. Nhưng oái oăm thay luật nơi này bắt chẹt người, mới đặt mông lên lưng giống đực liền phải lấy hắn, cứ như thể gái thời xưa gã chồng, chạm vào nam nhân nào là phải lấy người đó vậy, khó chịu chết đi được.
Thái Linh ngước nhìn hắn, hỏi: "Anh có biết loài động vật nào có khả năng chạy nhanh không?”
Lạc Nhật nhìn cô, lát sau hắn mới nói: "Có, cô muốn làm gì?" Thái Linh thở dài: "Tôi không thể ngồi lên lưng thú nhân tộc anh, nên phải tìm động vật thay thế, nếu anh biết loài đó giúp tôi bắt một con."
Hắn lắc đầu: "Bắt không khó nhưng cô không thể cưỡi. Động vật càng có sức mạnh và đặc điểm riêng càng hung dữ, chỉ cân gặp thú nhân sẽ tấn công ngay, cô không thể cưỡi lên người nó được."
Thái Linh nhớ tới con ngựa, để có thể cưỡi được lên lưng ngựa, con người đã phải thuần hóa chúng trong thời gian dài. Cho nên việc một loài động vật mới không thể cưỡi, đối với Thái Linh quá bình thường, muốn cưỡi được thì nhất định phải thuần hóa được nó.
Trong những năm tận thế, xăng, dâu và các nguyên liệu đốt phục vụ cho phương tiện giao thông gần như bị vơ vét cạn kiệt, để có thể đi lại, con người bắt đầu bắt các con vật hiền lành thuân hóa thành công cụ di chuyển, trong đó có ngựa. Thái Linh khi trước vốn không có kỹ năng thuần hóa ngựa, nhưng để có thể sống sót cô đã học thuần hóa loài thú hung dữ đó, cuối cùng mang theo một thân kỹ thuật thuân ngựa xuyên không tới thế giới này, bây giờ đã đến lúc để dùng nó.
Thái Linh không có vẻ gì là sợ sệt nói với Ưng Phan: "Anh bắt về đây cho tôi một con, còn việc làm sao để cưỡi được lên người nó tôi có cách."
Lạc Nhật nhìn cô chằm chằm trông có vẻ không tin lắm.
Thái Linh sợ hắn vì lo cho mình mà không làm theo, đành nhấn mạnh thêm một lần nữa: "Tôi có cách, mọi thứ tôi làm tôi đêu đảm bảo an toàn, nên anh đừng lo.
Khi này Lạc Nhật mới gật đầu, đáp: "Cô chờ ở đây, tôi đi bắt giúp cô."...
"Hu hu chúng ta đang ở đâu đây, tớ sợ quái" Mật Tâm dựa vào vai Thảo Mi khóc nức nở, hiện giờ bộ lạc Miêu Điểu chỉ còn lại hai giống cái Mật Tâm và Thảo Mi, các thú nhân cùng tộc khác không biết đã gặp phải chuyện gì. Các giống cái bên cạnh cô ta cũng đua nhau rấm rứt.
Vi mệt mỏi dựa vào gốc cây, cố gắng nghỉ ngơi, bên tai cô ta các giống cái đang than khóc, cùng tiếng chửi bới của y sư bộ lạc Tuân Điểu, người đàn bà mất cả hai chân, còn trải qua một chặng hành trình dài vừa đói vừa khát sao vẫn còn sức để to tiếng như thế.
Vi thấy phiền nhưng cũng lười nói, cô ta vừa đói vừa mệt, trong đầu không ngừng nghĩ làm thế nào để thoát khỏi nơi này.
Chỗ này là nơi nào cô ta cũng không biết, muốn rời khỏi đây là chuyện hết sức khó khăn, đã thế toàn bộ giống đực đều bị tách ra không biết giờ này đã đi về đâu.
Càng nghĩ càng mệt cuối cùng Vi ngủ lúc nào không hay, cho tới khi bị cơn đói đánh thức, trước mắt đã có ánh sáng, vậy là một đêm đã trôi qua.
Vi đứng lên lảo đảo đi vào rừng tìm chút thức ăn. Cô ta đi mãi, đi mãi cho tới khi ra một bờ biển khác, ở nơi này Vi nhìn thấy màu xanh ở xa xa.
Điều kỳ lạ là mực nước trước mặt có hơi thấp, để lộ ra một con đường nhỏ chạy thẳng về phía vùng xanh kia.
Vi không thèm quan tâm đến nhóm giống cái đang ở phía trong, cứ thế bước theo đường mòn nhỏ, băng qua mặt nước đặt chân vào hòn đảo màu xanh khác.
Lúc này cô ta nghe thấy tiếng nói chuyện.
“Ưng Phan.”
Vi không dám lộ mặt, di chuyển vào một nơi kín đáo rình xem. Vi nhìn về phía có tiếng nói, liên trông thấy nhóm thú nhân Tà thân mà cô ta tưởng đã chết cháy, cùng với các thú nhân Mã Điểu, hai thú nhân Lang Điểu, cùng một giống cái có mái tóc xanh kỳ lạ.
"Bọn cậu tính rời khỏi đây à?”
Câu hỏi này do hai thú nhân Lang Điểu đặt.
Vi dỏng tai nghe ngóng, trong lòng hiện tại đang đầy sóng dữ, không hiểu vì sao các thú nhân Tà Thần vẫn còn sống.
Ưng Phan lạnh nhạt đáp: “Đúng vậy, có chuyện gì không?”
Hai thú nhân Lang Điểu có vẻ lưỡng lự. Nhóm Thú nhân Tà thần liền bước qua bọn họ toan rời đi, hai thú nhân Lang Điểu liên ngăn lại.
"Cậu có thể mang chúng tôi cùng đi không?”
Ưng Phan cười nhạt: “Các cậu quên tôi là ai rồi à?"
Hai thú nhân Lang Điểu xụ mặt không đáp, nhóm thú nhân Mã Điểu có hơi chân chừ.
Ưng Phan không nói tiếp bước đi.
"Khoan đã.'
Lần này người lên tiếng là thú nhân Mã Điểu.
Ưng Phan khó chịu, điều mà hắn lo chính là đây, quay lại rạn san hô bỏ hoang đồng nghĩa với việc gặp những thú nhân này, mang họ đi hay không cũng là một vấn đề với hắn. Hắn không thích ở cùng những thú nhân của vùng đất cũ, vì tư tưởng khinh thường thú nhân Tà thân của họ, nhưng bỏ lại, cảm giác có hơi tội lỗi.
Ưng Phan vốn không biết nên làm thế nào, cứ vậy quay lại rạn san hô bỏ hoang, nhìn thấy nhóm thú nhân theo thói quen né tránh bọn họ, Ưng Phan quyết định im lặng rời đi, nào ngờ lại bị họ gọi lại.
Ưng Phan vẫn quay đầu, lần này hắn gắt: "Chuyện gì, đây là câu hỏi cuối cùng, đừng làm chậm trễ hành trình của chúng tôi."
Nhóm thú nhân Mã Điểu nhìn nhau, trong ánh mắt chất chứa sự lưỡng lự và khó xử. Ưng Phan cũng không phải thánh nhân, thấy họ không nói gì, hắn lân nữa bước đi.
Khi bước được hai bước thú nhân Mã Điểu gọi hắn lại cuối cùng cũng lên tiếng.
'Xin hãy mang chúng tôi đi cùng.”
Ở đằng xa Vi nghe thấy các thú nhân Mã Điểu, những kẻ vốn thuân phục Hùng Điểu giờ đây lại đòi đi theo thú nhân khác, bà ta nghiến răng, rít từng từ: "Mã Điểu lũ phản bội!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận