Bị Xem Là Tà Thần Ở Thế Giới Thú Nhân
Chương 140: Chia đất cho Nhât Điểu
Chương 140: Chia đất cho Nhật Điểu
sáng ngày hôm sau, nhóm Mã Điểu cùng với nhóm thú nhân già do Vương và Triều dẫn đầu cũng tới nơi, cùng xuất hiện bên ngoài bộ lạc Tà thần.
Các thú nhân già trên đường ởi liên tục cười nhạo Vương và Triều đi theo thú nhân ô uế, hai thú nhân này kín miệng không nói gì, cho tới khi nhìn thấy những thứ bên trong bộ lạc Tà thân, tượng thần màu vàng rực rỡ đội ánh nắng mặt trời đứng sừng sững trước mặt bọn họ, các thú nhân già hốt hoảng, nói không nên lời.
Một vài thú nhân run lên tự bấu tay mình xác nhận xem bản thân đã chết hay đang sống.
"Đây là thế giới của thần ư? Chúng ta chết rồi sao?"
Vương khi này mới cười nói: Không phải chết, đây là nơi ở của thú nhân Tà thần, bức tượng màu vàng kia chính là Tà thần núi, một vị thần rực rỡ như ánh mặt trời. Mọi người nhìn đi, có thú nhân tội lỗi, ô uế nào có thể có được sự bảo hộ của một vị thân chói sáng như vậy không?”
Các thú nhân già nhìn vê phía tượng thân, chưa vào đã vội quỳ xuống sụp lạy. Nhóm thú nhân Mã Điểu vừa nhìn thấy bộ lạc Tà thân cũng hốt hoảng, đây là nơi ở của Tà thần sao, tại sao họ lại có thể xây dựng được một nơi như thế này?
Bao nhiêu cảm xúc hỗn loạn chạy âm ầm trong đầu các thú nhân, khi họ chưa lấy lại được cảm xúc thì có thú nhân Tà thân nhận ra họ chạy tới chào hỏi.
Sau khi biết Mã Điểu đến đây vì điều gì, thú nhân ấy liên chạy vào gọi Ưng Phan. Ưng Phan đương nhiên không nhãn tâm đuổi người tới nương nhờ, hơn nữa hành động này cho thấy Mã Điểu đã quý họ hơn, không còn vì điều gì mà xúc phạm nói những lời không hay vê Tà thần.
Khi nhìn tới nhóm thú nhân Triêu và Vương mang tới, Ưng Phan không hề tỏ ra ghét bỏ, Thái Linh đã nói với hắn, thú nhân già cũng có giá trị, nên hắn không từ chối.
"Mang người vào đi, nhưng do nhà không đủ nên chỉ có thể ở bên ngoài, chờ một thời gian nữa ổn định rồi tính."
Vương xúc động cảm ơn Ưng Phan không ngừng, mang theo các thú nhân già vào bên trong. Giờ phút này họ không còn dám dùng thái độ khinh thường, hay đến xem trò vui như lúc trước, người nào người nấy cẩn thận đi vào trong bước chân nhẹ như thể sợ mình giãm hư cỏ dại ven đường.
Ưng Phan nhìn đống người nhốn nháo trong sân của bộ lạc nhức đầu, đi tìm Thái Linh. Hắn vừa đi vào liên nghe Thái Linh nói với Lạc Nhật: "Rừng chết rất rộng, chúng tôi đương nhiên có thể chia cho Nhật Điểu một phần, nhưng phải phân ranh giới, lập khế ước để sau này dù có bất kỳ chuyện gì con cháu hai bên cũng không được tranh giành lãnh thổ của đối phương, đời đời phải sống chung hòa thuận xem nhau như anh em."
Nhật Điểu nghiêm túc đáp: "Đương nhiên, chúng tôi nhất định sẽ làm như cô mong muốn."
Ưng Phan đi vào ngồi xuống bên cạnh Thái Linh, sau đó bàn tiếp sẽ phân cho Nhật Điểu vùng nào, sau một buổi bàn bạc, cuối cùng Nhật Điểu được phân cho vùng ở phía tây cách biển hơi xa, nhưng cũng không ảnh hưởng đến việc họ sản xuất muối.
Xong phần Nhật Điểu, Ưng Phan đau đầu nhóm thú nhân già do Vương và Triều dẫn tới cùng với nhóm thú nhân Mã Điểu. Thái Linh hỏi Ưng Phan: "Anh thấy nhóm thú nhân Mã Điểu thế nào?"
Ưng Phan hơi đắn đo.Trước kia không thích, nhưng chuyện lân này họ làm anh lại thấy biết ơn họ."
Thái Linh nắm lấy tay hắn khuyên nhủ: "Nếu có thể kết thêm bạn, cứ kết, chúng ta đang cần thêm lực lượng. Hơn nữa em có một cách để khiến họ biết ơn bộ lạc Tà thân cả đời này."
"Là cách gì?" Hai mắt Ưng Phan sáng lên.
Thái Linh thân bí ghé vào tai hắn nói nhỏ, nghe xong hai mắt Ưng Phan ôm chầm lấy bạn đời hôn lên môi cô, môi lưỡi quấn quýt hận không thể khảm cô vào cơ thể hắn.
Khi hai đôi môi rời nhau ra, bốn cánh môi đều ướt át mê người.
Ưng Phan dịu dàng vuốt ve má Thái Linh: "Cảm ơn em đã đến với thế giới này." Thái Linh giật mình, cô bất giác nghĩ hắn đã phát hiện ra gì đó, nhưng khi nhìn vào đôi mắt trong vắt của hắn, cô biết câu này chỉ là ngẫu nhiên.
Thái Linh nhịn không được nói: “Anh học chữ nhanh nhé, em sẽ viết thư cho anh, chờ khi nào anh biết chữ rồi sẽ đọc nó.
Nghe vậy Ưng Phan rất vui, lòng âm thâm quyết tâm phải học được cách viết và đọc chữ nhanh nhất có thể, để có thể cùng cô đọc và viết thư cho nhau mỗi ngày.
Hắn cùng Thái Linh ra ngoài, đi tới gặp nhóm thú nhân Mã Điểu. Hiện tại nhóm này chỉ còn lại thú nhân giống đực, muốn duy trì nòi giống là không thể, trừ khi đi cướp giống cái về sinh con cho họ.
Các thú nhân Mã Điểu thấy Ưng Phan xuất hiện rất lo lắng. Những thú nhân già cũng tò mò hóng chuyện muốn nghe xem thú nhân Tà thân nói gì. Ưng Phan hỏi họ: "Mọi người có muốn duy trì giống loài của mình không, muốn đời sau biết đến mọi người từng thuộc tộc Mã Điểu không?"
Các thú nhân Mã Điểu nhìn nhau, họ đương nhiên muốn, chẳng thú nhân nào muốn đánh mất đi tộc loài của chính mình.
Một thú nhân can đảm bước ra hỏi: "Tộc trưởng Tà thần, ngài hỏi câu này có ý gì?"
Ưng Phan cười nói: "Để cảm ơn hành động hôm nay của mọi người, Tà thân chúng tôi quyết định thu nhận mọi người thành một phần của bộ lạc thú nhân Tà thần, nhưng sẽ để mọi người tự lập một xóm riêng gọi là xóm thú nhân tộc Mã Điểu, mang họ Mã Điểu, nhưng vẫn thuộc sự quản lý của Tà thân, mọi người muốn không?"
Các thú nhân Mã Điểu hoang mang nhìn nhau, nếu được gia nhập vào một bộ lạc tốt, còn được quyền giữ lấy tên bộ lạc Mã Điểu của mình, ai mà không muốn.
Đột nhiên một thú nhân Mã Điểu quỳ xuống, kéo theo sau là các thú nhân khác, hai mắt bọn họ ửng đỏ, sống mũi cay cay xúc động nói.
"Tộc trưởng Tà thân, chúng tôi chân thành cảm ơn ngài và Tà thần, nếu được như vậy, thì đời này Mã Điểu nguyện trung thành và phục vụ thú nhân Tà thân không từ nan, con cháu chúng tôi cũng nguyện nghe theo sự sai bảo của Tà thần."
Dứt lời bất ngờ một thú nhân lấy ra dao đá, tự đâm lên ấn đường của mình, các thú nhân khác cũng làm tương tự, lân này họ dứt khoát không còn chân chừ.
Thái Linh nhìn cảnh này chỉ có thể xuýt xoa khen các thú nhân Mã Điểu gan lỳ. Làm xong nghi thức này họ chính thức trở thành thú nhân Tà thân. Sau nhóm Mã Điểu là đến các thú nhân già, Vương và Triều. Khác với các thú nhân Mã Điểu Triều và Vương bị trục xuất khỏi bộ lạc, không còn đặc quyền mang tên họ của Kê Điểu, nên lúc xin gia nhập họ mong mỏi Thái Linh chọn cho mình một cái họ.
Thái Linh chọn cho hai người họ Vũ, gọi là Vũ Vương và Vũ Triều. Sau khi hai thú nhân gia nhập, chỉ còn lại mấy thú nhân già, họ lưỡng lự nhìn nhau, một thú nhân già bước lên, ái ngại nói:
"Chúng tôi đã lớn tuổi gia nhập vào chỉ làm tăng thêm gánh nặng cho mọi người.'
Thái Linh nhìn bọn họ, các thú nhân này không muốn gia nhập Tà thần, cô không phải là người dễ dàng ban phát lòng thương hại, nhưng cô biết mình cũng không nhẫn tâm đuổi người già yếu sắp chết đi, cô bèn nói với các thú nhân già.
"Nếu vậy mọi người không thể có nhà riêng, chúng tôi sẽ giúp xây một ngôi nhà chung cho mọi người ở, mỗi ngày các mọi người chỉ cần lên rừng hái hoa quả về đem vào bộ lạc đổi đồ ăn, hoặc có thể nhận công việc làm công cho chúng tôi khi cân để đổi đồ ăn. Nhưng một khi đã đến đây thì chỉ có thể chết trong khu rừng này không được ra ngoài, cũng không được lén lút giao lưu hay giao cho thú nhân bên ngoài bất kỳ điều gì của bộ lạc Tà thần, nếu trái ý sẽ bị Tà thần núi trừng phạt."
Nghe vậy các thú nhân lập tức sợ hãi, đưa cao tay nhìn tượng Tà thần núi mà thê, sẽ ở mãi nơi này cho tới chết, không gặp hay giao lưu với người đến từ bên ngoài.
Sau khi thống nhất xong, Ưng Phan bắt đầu cho xây một căn nhà lớn cách bộ lạc một đoạn khá xa, nhưng đủ an toàn cho các thú nhân già. Căn này gồm có ba gian, một gian phòng khách kết hợp phòng ăn, một gian bếp, một phòng ngủ rộng đủ chứ nhóm thú nhân già khoảng 8 người.
Trong quá trình xây dựng, các thú nhân già đã học được cách trao đổi đồ ăn mình tìm được với người trong bộ lạc, có vài giống cái còn chủ động đến tìm họ giúp công đoạn phơi vải, làm xong việc sẽ trả cho họ chút gạo và ít đồ ăn.
Các thú nhân già khi tới nơi này gầy khô ốm yếu, thì bây giờ sau khi có nhà ở ai cũng hồng hào sáng sủa, mỗi ngày đều có việc để làm nên tinh thân luôn vui vẻ.
Trong khi đó ở phía tây bộ lạc Nhật Điểu đang gấp rút hoàn thành các công trình nhà ở cho thú nhân của mình.
Ưng Phan thì học chữ dân thành thạo, sắp đọc được những đoạn văn dài. Trong rừng chết khí thế ngất trời, bên ngoài, khi Vi mang theo thú nhân Hạc Điểu đến khu vực Nhật Điểu để tính sổ, đã không thể tìm thấy người, thú nhân Nhật Điểu cứ như vậy biến mất khỏi tâm mắt các bộ lạc, vô số suy đoán Nhật Điểu đã đi đâu được đưa ra, có người bảo họ đã đi vào rừng chết, nhưng không ai dám vào đó tìm kiếm.
Sự kiện Nhật Điểu biến mất dần lắng xuống do mùa mưa sắp tới, bộ lạc Tà thân vốn nổi một đoạn thời gian cũng dần bị người ta quên lãng đi, danh tiếng của Vi thì ngày càng lớn, cô ta hài lòng với cuộc sống này, nhưng bên cạnh vẫn luôn có một kẻ khiến cô ta phiền lòng, đó chính là y sư Tuần Điểu, dù bà ta có tàn phế nhưng miệng không tàn, mỗi ngày đều gây phiên hà cho cô ta.
Nhưng để duy trì hình ảnh thần thánh, cô ta chỉ có thể mặc bà ta ở lại Hạc Điểu, mà không dám bảo người đuổi đi.
Thời gian cứ như vậy trôi qua, cuối cùng mùa mưa đầu tiên của bộ lạc Tà thân đã tới, đến lúc này các thú nhân có nhà mới cảm nhận được giá trị tuyệt vời của công trình vĩ đại này.
Bạn cần đăng nhập để bình luận