Bị Xem Là Tà Thần Ở Thế Giới Thú Nhân
Chương 42: Dư kiến kinh hoàng
Chương 42: Dự kiến kinh hoàng
Bà Bà đang nằm dưới gốc cây, trên cao mặt trời giữa trưa chiếu chói chang, mồ hôi trên trán và hai bên thái dương bà chảy ra to như hạt đậu, chân mày bà nhíu lại, cơ thể co ro như thể lạnh lắm.
Thái Linh đang ngủ trưa, Diễm ngồi tám chuyện với Tà Khuyết, các giống đực tranh thủ tập đi không ai để ý Bà Bà có vấn đề.
Bà bà nghiêng người, hai hàm răng va vào nhau, miệng lẩm bẩm những từ khó hiểu, lát sau bà giật mình bừng tỉnh, ngồi phắt dậy, lồng ngực phập phồng, mặt trắng bệch cắt không còn giọt máu.
Bà vuốt ngực mình, hoang mang nhìn xung quanh như thể đang kiểm tra xem chỗ ở của họ có vấn đề gì không. Nhìn thấy các thú nhân vẫn bình an, dòng suối hiền hòa chảy, trên cao bâu trời trong xanh ngập nắng, bà thở phào, lảo đảo đứng lên.
Bà Bà không đánh động cả nhóm, chờ lấy lại bình tĩnh, bà đi tới chỗ Ưng Phan hỏi hắn: "Chân của cháu thế nào rồi?"
Ưng Phan mỉm cười nhìn bà: "Vẫn chưa thể chạy nhanh nhưng đi đã vững.'
Bà Bà vỗ vai hắn: "Cố gắng luyện tập để phục hồi thật nhanh, bà nhìn thấy một dự kiến không tốt."
Ưng Phan lo lắng.
Bà Bà vội nói: “Cháu gọi mọi người tới đây đi, chúng ta họp."
Ưng Phan vội vàng đi gọi mọi người. Thái Linh bị hắn đánh thức mơ mơ màng màng đi theo tới chỗ Bà Bà, nhìn thấy khuôn mặt căng thẳng của Bà Bà cô mới tỉnh ngủ.
Mọi người ngồi vây quanh Bà Bà, im lặng chờ đợi, cảnh tượng này trước đây xuất hiện vài lần, nên các thú nhân trong nhóm đều đã quen riêng Thái Linh thì đây là lân đầu tiên nên cô rất tò mò.
Chờ mọi người ngồi xuống hết, Bà Bà hỏi Thái Linh: "Mấy nay cháu có nhìn thấy dự kiến gì bất thường không?"
Thái Linh lắc đầu, cô nào có khả năng ấy, những lời nói khi trước chỉ là giả dối mà thôi.
Bà Bà cũng không hỏi thêm, nói vào chuyện của bản thân: "Khi nãy bà mơ một giấc mơ cực kỳ chân thật, không lâu nữa, nơi đây sẽ ngập nước, khắp nơi đều là nước, trời mưa rất lớn. Chúng ta cần phải tìm chỗ trú ẩn không thể ở đây thêm được nữa."
Nghe bà nói vậy ai cũng lo lắng, chỗ vùng thung lũng giờ không thể quay lại, nơi ấy chắc chắn đã bị các thú nhân Hùng Điểu tàn phá, hang động rất khó tìm, họ hiện tại không còn nơi nào để vượt qua mùa mưa. Thái Linh lên tiếng: "Mực nước bà nhìn thấy trong dự kiến có cao không?"
Bà Bà nghĩ lại, rùng mình: "Khắp nơi đều là nước, chỉ những cây cổ thụ lớn mới không bị nhấn chìm. Nó giống như một thảm họa."
Thảm họa - này chẳng phải là lũ lụt sao, trong ký ức của Thái Linh Miêu Điểu, chưa từng có cơn mưa nào lớn đến mức nhấn chìm mọi thứ.
Bạch đột nhiên nói: “Cháu đã từng nghe thú nhân già trong tộc kể vê một sự kiện, năm xưa từng có một mùa mưa toàn là nước, hang động không thể ở được các thú nhân phải chạy lên núi cao. Nước ngập khắp nơi, động vật chết hết, sau khi nước rút mấy tháng liên không có thức ăn, rất nhiều thú nhân đã chết vào khoảng thời gian đó. Thậm chí khi ấy thú triêu còn xuất hiện."
"Thú triều!" Diễm rít lên.
Thú triều là hiện tượng khủng khiếp nhất của thú thế, đó là khi các loài vật hung tợn tập hợp lại cùng đi săn, để đến mức đó nguyên nhân xuất phát chính là do nguồn thức ăn khan hiếm. Một đàn thú triều sẽ tập hợp trên trăm con thậm chí là ngàn con, toàn là loài hung bạo, nơi chúng đi qua chỉ còn lại xương trắng và phế tích, từng có không ít bộ lạc bị tuyệt diệt trong cơn thú triều.
Nhắc đến thú triêu các thú nhân như rơi vào hầm băng, nhóm bọn họ chỉ có mấy người còn không có nơi ở, nếu dự kiến của Bà Bà ứng nghiệm, làm sao họ có thể trôi qua mùa mưa khắc nghiệt sắp tới đây.
"Trong dự kiến của bà, các cây cổ thụ cao không bị ảnh hưởng?" Thái Linh hỏi lại.
Bà Bà gật đầu."Chỉ những cây cổ thụ hàng ngàn năm tuổi, rất cao mới không bị nhấn chìm."
"Nếu vậy chúng ta đi tìm những thân cây đó, xây nhà trên cây vượt qua mùa mưa. Thức ăn đến lúc đó từ từ tính, nhiệm vụ quan trọng bây giờ chính là tìm nơi ở."
"Cháu biết cách xây nhà trên cây?" Bà Bà kinh ngạc.
Thái Linh bật cười: Cháu cũng không chắc, nhưng có thể thử."
Các giống đực cũng tán thành, Thái Linh từng chỉ họ tạo ra nhà sàn, giờ cô bảo xây nhà trên cây bọn họ cũng không quá ngạc nhiên, chỉ cần có thể vượt qua mùa mưa tất cả đều đáng thử.
Ưng Phan nhìn chân các giống đực, lại nhìn lên trời, còn chưa tới một tháng nữa mùa mưa sẽ đến, chân của họ vẫn chưa lành lại nếu đi bây giờ e là không ổn, hắn không thể vì vội vàng mà làm hỏng đôi chân, đôi chân lành lặn mới có thể giúp các giống cái tìm thức ăn. Khoảng thời gian vừa qua, ăn uống đều phụ thuộc vào Thái Linh và Diễm, dù hắn rất tự hào bởi giống cái của họ có thể tự lo còn chăm sóc các giống đực rất tốt, nhưng cũng thấy xấu hổ vì để giống cái phải lo cho mình.
"Chờ chân chúng ta khỏe hơn một chút sẽ lên đường tìm nơi có cây cổ thụ lớn." Hắn nói.
Các giống đực dường như cũng có cùng suy nghĩ như hắn lập tức đồng ý, nhóm giống cái cũng hiểu rõ tình hình sức khỏe của mấy giống đực nên không vội. ...
Hùng Vu mang theo quả trắng quay về bộ lạc, lúc gân tới nơi hắn trông thấy một nhóm thú nhân trong tộc khiêng ai đó hớt hải chạy về phía bộ lạc, hắn vội vàng đuổi theo.
Vào tới nơi liên nghe thấy tiếng khóc của giống cái, âm thanh này báo hiệu một ai đó đã bị thương rất nặng không thể chữa trị được.
Hắn nuốt nước bọt, hồi hộp đi tới, trong đâu không ngừng đoán vết thương mà thú nhân kia gặp phải có lẽ là gấy chân hay tay gì đó.
Hắn chen qua được đám đông, trên nên đất một thú nhân đang nằm, phần chân trái bị bẻ cong vẹo, trên ngực có vết cào của dã thú.
Vết thương ở ngực khá sâu nhưng là vết thương da thịt có thể lành lại, nhưng cái chân của hắn thì không.
Y sư nhanh chóng đi tới, theo sau là tộc trưởng. Mọi người xung quanh nhìn vết thương ở chân của hắn ta ai cũng đau buồn, bởi họ đã biết kết quả.
Y sư lắc đầu, thông báo: "Vết thương ở ngực có thể chữa, đáng tiếc chân thì không. Mọi người chuẩn bị đi, đưa người lên núi cao để hắn về với Thần thú."
Giống cái đang ôm lấy thú nhân bị thương kia khóc lớn, khóc như muốn tắt thở. Thú nhân nằm trên mặt đất nước mắt ứa ra từ hốc mắt, cánh tay run run chạm vào lưng bạn đời cố gắng trấn an cô, nhưng hắn lại chẳng thể nói rõ.
Nhìn thú nhân trên đất vẫn còn tỉnh táo, Hùng Vu liền nhớ tới những giống đực từng bị đưa trở về với Thần thú trước kia. Họ cũng như vậy, tỉnh táo, đau khổ, bất lực nhưng phải cam chịu.
Hùng Vu nuốt nước bọt, hắn mở miệng, phải gắng hết sức mới nói ra được: "Đừng đưa anh ta về với Thần Thú.'
Lời của hắn bị tiếng khóc ai oán của giống cái che lấp, không ai để ý tới. Nhưng một khi đã phát ra tiếng thì việc tiếp theo không còn quá khó khăn.
Hùng Vu hét lớn lần nữa: "Đừng đưa anh ta về với Thần thú, chân gãy có thể chữa, vẫn có phương pháp làm cho xương liền lại!"
Lời của hắn làm giống cái ngừng khóc, khiến thú nhân dưới mặt đất kia nhìn chăm chú, các thú nhân trong tộc hiếu kỳ nhìn hắn, y sư không vui liếc qua, tộc trưởng ngược lại dùng đôi mắt lạnh như băng nhìn hắn.
Mọi sự chú mục đang đổ dồn vào hắn, Hùng Vu hơi sợ, nhưng vì mạng sống của tộc nhân, hắn can đảm nói lại lân nữa: "Tôi biết một phương pháp nối liên xương gãy, có kẻ đã chữa trị thành công, nên đừng đưa anh ta về với Thần thú, hãy cho anh ta một cơ hội.'
Bạn cần đăng nhập để bình luận