Bị Xem Là Tà Thần Ở Thế Giới Thú Nhân

Chương 131: Trân đánh ngoài bờ biển

Chương 131: Trân đánh ngoài bờ biểnChương 131: Trân đánh ngoài bờ biển
Chương 131: Trận đánh ngoài bờ biển
Ưng Phan mang Lạc Nhật ra bờ biển, chỗ này đủ rộng và hiếm có thú nhân qua lại rất thích hợp cho hai người họ đấu một trận.
Có một luật ngâm được đặt ra cho trường hợp hai thú nhân cùng thích một giống cái, đó là đánh một trận, ai thắng người ấy có quyền theo đuổi giống cái, kẻ thua buộc phải rút lui.
Thú nhân bị tuyên chiến nếu không chấp nhận, được xem như không đủ năng lực để bảo vệ giống cái của mình, vì vậy khi bị khiêu chiến thú nhân phải chấp nhận vô điều kiện.
Ưng Phan cũng không có ý từ chối, hắn muốn chứng minh cho Lạc Nhật thấy mình có tư cách đứng bên cạnh Thái Linh và triệt để chấm dứt ý định của hắn với Thái Linh. Nguyên tắc trong loại trận đấu kiểu này chính là đấu tay đôi không dùng hình thú, hai thú nhân duy trì hình người đánh cho đến khi đối thủ chịu nhận thua, hoặc không thể đứng lên được.
Trong quá trình trận đấu diễn ra, kẻ thứ ba không được can thiệp vào, quyền dừng trận chiến chỉ có người trong cuộc mới thực hiện được.
Vì luật này nên Lạc Nhật không muốn Thái Linh chứng kiến, đây là lý do hắn muốn một nơi không có ai để đấu với Ưng Phan.
Hai thú nhân lao vào nhau, vận hết sức mạnh vốn có của mình ra tay không chút khoan nhượng. Khác với hình thể bên ngoài trông gây và không săn chắc như Ưng Phan, nhưng Lạc Nhật rất mạnh, cơ thể dẻo dai ra cú nào là khiến đối thủ ăn đau cú đó.
Ưng Phan phải vận hết sức lực để cản đòn và phản công. Hai thú nhân đánh từ lúc mặt trời còn trên cao cho tới xế chiêu vẫn chưa thể phân thắng bại. Cả hai không ai muốn nhận thua, còn một chút sức lực liền lao vào nhau, đánh không cần biết đến ngày mai.
Cho tới khi không thể đứng lên được nữa, cùng nằm thở thoi thóp trên bờ biển.
Ưng Phan chạm vào mặt mình, khóe miệng bị rách, toàn thân đau nhức. Hắn hỏi Lạc Nhật: "Anh còn sức đứng lên không?”
Lạc Nhật thở từng hơi nặng nhọc, nhìn về phía chân trời, nói: "Anh may mắn hơi tôi là gặp được Thái Linh sớm, cho nên mối lương duyên này tất cả là do may mắn mà thôi."
Ưng Phan cũng không chối, còn đáp: "Đúng vậy, tôi may mắn nên mới gặp được cô ấy."
Lạc Nhật không nói gì nữa, nằm mãi cho tới khi có thú nhân tới tìm hai người về dùng bữa tối.
Ưng Phan cố gắng đứng lên, đi tới trước mặt Lạc Nhật vươn tay với hắn. Lạc Nhật lẳng lặng nhìn bàn tay đang đưa tới chỗ mình, lát sau vẫn quyết định cầm lấy, đứng lên.
"Phải chăm sóc cô ấy thật tốt, Thái Linh là một giống cái đặc biệt."
Ưng Phan mỉm cười: "Cảm ơn anh, mong rằng sau này chúng ta có thể trở thành một đồng minh tốt."
Trận đánh này gây thương tích khá lớn cho hai người, nhưng đồng thời cũng giải quyết được kha khá vấn đề giữa họ. Lạc Nhật không vui nhưng từ nay cũng buông bỏ được tình yêu với Thái Linh.
Khi hai người quay về bộ lạc, các giống cái sốt ruột chờ mong để xem thử ai giành chiến thắng.
Còn Thái Linh, lúc này mới hay hai thú nhân rời đi để giải quyết cái gì, đồng thời giờ đây cô mới biết Lạc Nhật có ý với mình, đáng tiếc họ gặp nhau quá ít, ngoài sự yêu thích với hình thú giống Chim Lạc ra thì Thái Linh không có tình cảm khác với Lạc Nhật, cho nên dù Lạc Nhật có thắng cô vẫn từ chối.
Khi hai thú nhân xuất hiện trước mắt cô, nhìn thương tích của họ, cô không đành lòng trách mắng vài câu, rồi kéo Ưng Phan đi trị thương, giao Lạc Nhật lại cho ba học trò của mình.
Đã không thích người ta, Thái Linh tuyệt đối không làm việc mờ ám dễ gây hiểu lầm.
Cô kéo Ưng Phan vào nhà, vừa càu nhàu vừa bôi thuốc cho hắn.
"Có nhất thiết phải đánh trận này không? Nếu gặp được giống cái yêu anh thật lòng thì có đánh cũng chỉ thế thôi."
Ưng Phan mỉm cười đáp: "Anh biết, dù anh có thua em vẫn sẽ không chọn Lạc Nhật, nhưng đây là lòng tự trọng của giống đực, không thể không đánh. AI
Thái Linh tức giận đè vào vết bâm trên lưng hắn, làm Ưng Phan rên lên. Cô mắng: "Lòng tự trọng có mài ra mà ăn được không, lỡ gặp phải một thú nhân xấu tính hắn đánh chết anh luôn thì sao?”
Ưng Phan vẫn không chừa, thản nhiên đáp: "Vậy thì xem như anh bất tài, không đủ sức để chăm sóc giống cái của mình, chết cũng đáng. ÁI Sao em cứ đè vết thương của anh mà nhấn thế hả?"
Thái Linh bực mình, tư tưởng của mấy thú nhân này cần chỉnh đốn lại. Cô gắt: "Ờ anh có thể chết vì lòng tự trọng, rồi cứ thế chắp tay dâng người mình yêu cho thú nhân khác, để cô ấy sinh con để cái cho đối thủ, khi ấy không biết anh chết rồi có siêu thoát được không?”
Ưng Phan im lặng, khi xưa hắn chưa từng nghĩ tới vấn đề này, nếu hắn có mệnh hệ gì, Thái Linh sẽ thành vợ của thú nhân khác, sinh ra cho hắn ta một đàn ấu thú nhân, rồi còn để con của cô theo họ của thú nhân khác... càng nghĩ Ưng Phan càng tức.
Hắn quay phắt lại nắm tay Thái Linh, nói: "Anh tuyệt đối không để em cưới thú nhân khác."
Thái Linh bực bội đánh vào ngực hắn: "Không muốn người ta cưới thú nhân khác, thì anh nên xem lại mình đi.'
Ưng Phan gật đầu. Được, anh sẽ không để mình gặp phải chuyện gì."
Nói rồi hắn ôm Thái Linh vào lòng, thủ thỉ: "Anh nhất định sẽ để mấy đứa nhỏ em sinh ra theo họ anh, chuyện này tuyệt đối không thể thay đổi."
Nói một hồi, Thái Linh vốn muốn dạy hắn trân trọng bản thân mình hơn, tin vào tình cảm của cô, lại lái sang chuyện mấy đứa nhỏ, cô chỉ đành thở dài, đẩy hắn ra tiếp tục bôi thuốc.
Ngày hôm sau khi cô gặp lại Lạc Nhật, hắn vẫn bình thường như xưa, không để lộ dấu hiệu cho thấy từng có tình cảm với cô, đặc biệt vết bầm trên mặt và chân tay của hắn khá dày, nhìn có vẻ nhiều hơn Ưng Phan.
Thái Linh thấy vậy không hiểu sao lòng lại vui, có lẽ là do bạn đời tương lai của mình giỏi hơn.
Để chuẩn bị cho lễ thành lập bộ lạc, các thú nhân dành ra vài ngày đi săn thú, còn Thái Linh lên thực đơn cho các món ăn trong buổi lễ, cùng nghi thức cần thực hiện.
Các giống cái có khả năng may vá làm việc hết công suất, để đến ngày thành lập bộ lạc, một trăm phần trăm thú nhân đều mặc đồ vải. Trong lúc đó các giống cái của bộ lạc Nhật Điểu đi theo đến đây, cũng vội vàng theo chân các giống cái Tà thân học may vá nhằm vê truyền bá lại cho bộ lạc của mình.
Bức tượng Tà thân núi đặt giữa bộ lạc được lau chùi tới bóng loáng.
Không khi trong bộ lạc Tà thần lây nhiễm đến những thú nhân từ bên ngoài tới như nhóm Lạc Nhật, để chúng mừng ngày thành lập bộ lạc của Tà thân, Lạc Nhật mang các thú nhân của mình đi vào rừng hỗ trợ săn thú.
Đi cùng thú nhân Tà thần vào rừng, Lạc Nhật cảm nhận rừng chết không đáng sợ như lời đồn. Đặc biệt lúc hắn chứng kiến nhóm thú nhân lạc loài không thể hóa hình vẫn đi săn một cách thoải mái, dựa vào vũ khí và ngựa, hắn không dám coi thường những thú nhân không thể hóa hình nữa. Trong suy nghĩ của hắn, thì chỉ cân là thú nhân nào gia nhập bộ lạc Tà thần, có yếu đến đâu cũng sẽ thay đổi, trở nên mạnh mẽ khiến người khác phải ngước nhìn.
Thú nhân Tà thần rất giỏi thay đổi người khác, Lạc Nhật hy vọng sau khi bộ lạc của mình thành đồng minh của Tà thần, cuộc sống sẽ có càng nhiều thay đổi hơn nữa.
Bạn cần đăng nhập để bình luận