Bị Xem Là Tà Thần Ở Thế Giới Thú Nhân

Chương 156: Hiểu về thú nhân Tà thần

Chương 156: Hiểu về thú nhân Tà thầnChương 156: Hiểu về thú nhân Tà thần
Chương 156: Hiểu về thú nhân Tà thần
Ngọc dẫn các thú nhân Bích Ngư đi ra nhà chung của nhóm thú nhân già, hiện tại các thú nhân vẫn chưa gia nhập vào bộ lạc Tà thân đều ở đây. Ngay khi nhìn thấy có nhóm thú nhân mới tới các thú nhân già liên dọn phòng khách cho bọn họ ở.
Lúc bước vào căn nhà đặc biệt các giống cái Bích Ngư cũng như bao người mới lần đầu thấy nhà, bước nhẹ, nói khẽ cứ sợ âm thanh mình tạo ra gây ảnh hưởng cho công trình xinh đẹp này.
Nền gạch bóng loáng mát mẻ, bằng phẳng khiến đôi chân trần yếu ớt của họ không bị đau, còn đem lại cảm giác mát lạnh như đi trên nước. Tường nhà và mọi thứ đều cực kỳ tinh xảo, đẹp còn hơn các hang động dưới nước.
"Đẹp quá, đây là hang động của các thú nhân Tà thân sao? Là do họ tạo ra à?" Uyển hỏi.
Hình dáng nơi này không thể do thiên nhiên tạo thành được, nó rất cầu kỳ, không có bàn tay thú nhân can thiệp tuyệt đối không tạo ra được.
Ngọc cười giải thích: "Đây được gọi là nhà, do thú nhân Tà thân sáng tạo ra, mùa nào cũng ở được, có rất nhiều chức năng, như phòng bếp, phòng khách, phòng ngủ, sân phơi, vườn rau, thậm chí cả hồ nước."
Nghe cô miêu tả các giống cái không tin lắm, bởi căn nhà này trông khá đơn SƠ.
Ngọc bèn nói nhỏ với họ: "Ngôi nhà này của các thú nhân già không gia nhập bộ lạc nên xây rất đơn giản, chờ có dịp tôi dẫn mọi người qua nhà tôi chơi, chỉ cho mọi người phòng khách, phòng ngủ là như nào, tuyệt lắm!"
"Cô có được một nhà riêng luôn sao?" Uyển sửng sốt. Ngọc gật đầu khoe khoang: "Mỗi thú nhân Tà thân đều sở hữu một căn nhà, nếu như lập gia đình thì hai vợ chồng và con cái sẽ xây một căn lớn hơn."
Các giống cái như không tin vào tai mình, bộ lạc Tà thân này quá xa hoal
Đã vậy một ngôi nhà đẹp như này, họ cũng không tiếc mà dành cho nhóm thú nhân già vốn thuộc vào lớp thú nhân vô tác dụng, đã thế còn không gia nhập bộ lạc của bọn họ.
Thú nhân Tà thân quá hào phóng!
Họ cũng ước ao có được một căn nhà như Ngọc, đáng tiếc họ không thể bỏ bộ lạc của mình dễ dàng để theo thú nhân Tà thần, hơn nữa giữa hai bên còn có hiêm khích không nhỏ, việc sống hòa hợp với nhau là điều không thể.
Lúc này Uyển lên tiếng hỏi về bộ đồ trên người Ngọc, cô đưa tay chạm vào nó: “Đây là loại da thú gì vậy? Trơn và rất mềm, còn mềm hơn cả rong biển." Giống cái Bích Ngư thường dùng các sợi rong biển làm váy che thân khi hóa về hình người, họ từng nhìn thấy các thú nhân trên cạn, nên biết được thú nhân dùng da thú làm quần áo, nhưng chưa bao giờ nhìn thấy một loại da thú nào mỏng nhẹ và có màu sắc xinh đẹp như thế này, còn cả kiểu dáng nữa, gần như bao kín toàn thân chỉ để lộ phần cánh tay và lòng bàn chân.
Ngọc hớn hở đáp: "Đây không phải da thú, đây là vải dùng để may quần áo, mặc lên người rất thoải mái."
"Vải, có loại da thú như thế ư?”
Ngọc bất lực, đã nói là không phải da thú mà họ vẫn cứ liên hệ đến da thú.
Uyển ghé sát vào tai Ngọc nói nhỏ: "Cô có thể cho tôi một ít được không, váy rong mặc trên cạn sẽ không bên."
Rong ưa nước, lên bờ lâu sẽ khô, nên chỉ có thể dùng được vài ngày.
Ngọc khó xử: "Chuyện này tôi phải hỏi ý tộc trưởng và Thái Linh cái đã."
Một giống cái tò mò hỏi: "Tộc trưởng nơi đây là ai?"
Bích Ngư không có tộc trưởng, họ sống theo ý thích cá nhân.
'Là Ưng Phan đó.'
Hai mắt Uyển sáng lên, tộc trưởng của một bộ lạc trên cạn thì phải giỏi mà mạnh, quả nhiên là thú nhân mà cô ta yêu, phải như thế chứ.
"Thế còn Thái Linh mà cô nói tới là ai, tại sao vừa phải hỏi tộc trưởng còn phải hỏi cả của cô ta nữa?”
Nhắc đến Thái Linh, hai mắt Ngọc phát sáng: "Cô ấy là bạn đời của tộc trưởng, một giống cái vô cùng tài giỏi."
"Cái gì?" Uyển hét lên. "Ưng Phan đã có bạn đời, không thể nào, sao hắn có thể phản bội tôi chứ?"
Ngọc lườm cô ta quát lại: "Cô tưởng mình là ai, dùng thủ đoạn mà người ta còn không thèm yêu cô. Thôi tôi khuyên cô nên quên Ưng Phan đi, ngoan ngoãn sống cho đàng hoàng, cô không thể so với Thái Linh đâu."
Uyển đương nhiên không chịu, cô ta nghiến răng nói: "Trên thế giới này, chỉ có giống cái Bích Ngư chúng ta là xinh đẹp nhất, các giống cái trong bộ lạc Tà thân nào ai trắng bằng chúng ta, vậy tại sao tôi không thể so với Thái Linh gì gì đó."
Ngọc lắc đầu khai sáng cho cô ta: "Giống cái không đơn giản chỉ cần đẹp là đủ, phải có năng lực chiến đấu, biết dùng cung tên, biết chữ, biết may quần áo, nấu ăn, và cưỡi ngựa."
Nói tới cưỡi ngựa, Ngọc lập tức khoe: "Tôi có nuôi một con ngựa trắng, tên là Y, bữa nào cho các cô chiêm ngưỡng phong thái cưỡi ngựa của tôi."
"Ngựa là gì vậy? Các thú nhân Bích Ngư dẹp luôn chuyện về Ưng Phan qua một bên. Ngọc cũng khoái liên nói: "Ngựa là một loài động vật bốn chân, chạy rất nhanh.”
Các giống cái Bích Ngư trầm trô.
"Động vật mà cô cũng dám cưỡi sao? Nó nguy hiểm lắm đó."
Động vật trên cạn là một trong những loài thú hung dữ mà các giống cái Bích Ngư rất sợ hãi, họ còn sợ động vật trên cạn hơn cả thú nhân.
Ngọc vỗ ngực nói đầy tự hào: "Tộc Tà thân chúng tôi có khả năng thuần hóa ngựa, hiện tại ngựa rất trung thành với thú nhân Tà thân, nên không cần phải sợ chúng."
Một giống cái Bích Ngư nhịn không được cảm khái: "Bộ lạc này khác lạ thật đấy"
Lúc này một thú nhân già đem chăn tới cho bọn họ, nghe được câu ấy liên nói:
"Thú nhân Tà thân là tộc thú nhân hoàn hảo nhất mà tôi từng gặp, họ rất tài giỏi thông minh, tài năng y thuật cũng vượt bậc, đã vậy còn được thần bảo hộ. Ai là thú nhân bộ lạc này đều rất may mắn."
Giống cái Bích Ngư được ông đáp lại câu nói của mình hỏi: "Vậy sao các ông không gia nhập vào bộ lạc Tà thần, họ chê các ông già vô dụng sao?"
Thú nhân già bật cười: 'Bộ lạc nào cũng chê thú nhân già, nhưng riêng Tà thân thì không, họ tôn trọng tất cả mọi thú nhân thuộc mọi lứa tuổi. Chúng tôi không gia nhập Tà thân là vì không xứng.'
Nói tới đây hai mắt ông nhuốm màu buồn bã, khi trước nhóm các ông mang tâm thế đến đây để khinh thường Tà thân, đã vậy họ còn là những thú nhân già không chiến đấu được, sao giám tham gia vào bộ lạc để gây phiền hà cho các thú nhân tốt đẹp kia.
ebookshop.vn - ebook truyện giá rẻ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận