Bị Xem Là Tà Thần Ở Thế Giới Thú Nhân
Chương 149: Chặt bỏ đi
Chương 149: Chặt bỏ đi
Mùa thu rất mát mẻ, là thời điểm các thú nhân thích ngủ bên ngoài nhất vào mỗi tối. Hôm nay cũng vậy, sau khi hoàn thành xong mọi việc, các thú nhân ở mỗi bộ lạc liên đi ngủ, giấc ngủ giữa thời tiết tốt đến rất nhanh và sâu, cho tới nửa đêm toàn bộ thú nhân trên lục địa bị sự rung chuyển khủng khiếp đánh thức.
Đang lúc họ hoang mang cây cối xung quanh rung lên dữ dội bật gốc đổ ập xuống, tiếng hét thảm của thú nhân bị đè trúng vang lên cùng đó là tiếng hô hoán chạy nhanh của các thú nhân.
Trời tối, âm thanh đáng sợ, cùng sự hỗn loạn.
Các thú nhân vừa thức giấc đã phải đối mặt với một địa ngục trần gian, họ hoang mang sợ hãi, chạy trốn chết như một bản năng. Rầm rầm.
Âm ầm.
Bóng đêm như một con quái thú, mang theo âm thanh khó hiểu đây chết chóc cùng tiếng gào thét, đây có lẽ là một đêm đáng nhớ nhất của các thú nhân trên lục địa này.
"ÁI Cứu tôi với, cứu với!" Tiếng hét thảm của đồng loại vang lên phía sau, nhưng chẳng ai dám dừng lại, cứu thế chạy, chạy theo bản năng không biết hướng đông tây nam bắc.
"ÁI"
Lại có tiếng hét vang lên, rồi vô số tiếng hét thảm sau đó.
Họ đang chạy nhưng không biết vì sao mình lại rơi xuống, đáng tiếc nơi cuối cùng chờ đợi họ lại là cái chết không rõ nguyên nhân.
Lũ thú trong rừng hoảng loạn bỏ chạy, gặp người liên tấn công giãm chết không ít thú nhân. Tới khi trời sáng, mặt đất ngừng chấn động, các thú nhân chạy trốn trong đêm dừng lại, thở hổn hển nhìn xung quanh, đồng tộc, người thân của họ đã không còn thấy đâu, chỉ còn lại những xác chết nằm dưới cơ thể thú vật, hay thân cây lớn...
Vô số khe nứt rộng kéo dài khắp nơi.
"Chuyện gì đã xảy ra với chúng ta đêm qual" Các thú nhân hoang mang hỏi nhau.
Nhưng chẳng ai có câu trả lời.
Trời sáng sự bình yên có lẽ đã tới, nhưng khi họ còn đang đau buồn thì phía bờ biển sóng thần ập tới, những thú nhân đến gần bờ biển cứ thế bị nhấn chìm chết trong làn nước.
Qua một đêm kinh hoàng số lượng thú nhân sống sót đã ít, thì giờ đây sóng thân lại lấy đi một lượng thú nhân lớn nữa. Khi tất cả biến động dừng lại, số thú nhân còn lại thưa thớt, tiếng khóc rấm rứt vang lên khắp nơi trong cánh rừng hỗn loạn.
Và đêm tới mặt trăng xuất hiện hù dọa những linh hồn tổn thương khiến bọ họ co ro trong góc tối, âm thâm cầu xin được sống đến ngày mai, đột nhiên một chùm ánh sáng bừng lên ở phương xa, nơi ấy chính là rừng chất. ...
Tại bộ lạc Hạc Điểu, Vi hoang mang nhìn cảnh tượng trước mặt, ngọn núi cao nhất vùng đất này nơi Hạc Điểu xây dựng bộ lạc hoàn toàn biến mất, bị san bằng ngang đất liền, vô số thú nhân cùng công trình nhà ở mà ả tự hào đều bị chôn vùi, số thú nhân may mắn sống sót còn lại rất ít.
"Y sư may quá cô vẫn còn sống, mau đến chữa trị cho những thú nhân bị thương, họ đang cần cô." Một thú nhân trong bộ lạc chạy tới kéo Vi ra khỏi sự bàng hoàng.
Cô ta chạy theo mà không ÿ thức được mình sẽ được dẫn đi đâu, cho tới khi cô ta nhìn thấy các thú nhân bị rách bụng, gãy chân.
Vi nhìn những thú nhân bị rách bụng, lắc đâu: "Không chữa được, còn các thú nhân gãy chân đem tới nơi cao đi."
"Ha ha.' Tiếng cười nhạo vang lên.
Y sư Tuần Điểu nằm bên cạnh tảng đá lớn buông lời sỉ vả Vi: 'Chẳng phải cô được ca ngợi là thân giáng thế hay sao, một vết rách ở bụng mà không chữa được à, thật là nhục nhãt"
Vi nhìn y sư Tuần Điểu bằng con mắt sắc lạnh, thâm mắng: Con mụ này sao có thể sống dai như vậy, đêm qua kinh hoàng như vậy mà mụ vẫn sống, còn không bị thương!
"Y sư mau tới giúp Mật Tâm, tay cô ấy bị kẹt trong đá!" Thảo Mi mang một thân bẩn thỉu, hớt hải chạy tới.
Khi hai người họ đến chỗ Mật Tâm.
Cánh tay phải của cô ta bị đè bên dưới một tảng đá lớn, một bên mặt bị mài đến rách da lộ ra thịt và xương trắng trông rất thảm hại.
Ngay khi nhìn thấy Vi, Mật Tâm khóc lớn cầu xin Vi cứu cô ta.
Nhưng lúc nhìn thấy cánh tay bị đá đè bẹp Vi lắc đầu: "Không thể chữa, chỉ có thể chặt bỏ."
Nghe vậy khuôn mặt xấu xí của Mật Tâm trắng bệch, hoảng loạn nói:
"Không thể nào, tay của tôi, y sư ngài nhìn lại xem, chắc chắn vẫn có thể cứu được, ngài mau nhìn lại đi!
Ánh mắt Mật Tâm đầy cầu xin.
Dù trước mặt là học trò của mình, Vị cũng không thương, mất kiên nhẫn quát: "Ta đã nói là không chữa được chỉ có thể cắt bỏ, cô không tin ta sao?"
Vi bất lực cúi găm mặt, cắn chặt môi rơi nước mắt.
Vi nói thêm một điều tàn nhẫn nữa: "Một bên mặt của cô có lẽ bị hủy, vết thương quá nặng không thể chữa lành!" Hai mắt Mật Tâm trừng lớn không tin nhìn Vi. Vi chẳng quan tâm quay qua nói với Thảo Mi: "Đi gọi thú nhân tới nâng tảng đá ra khỏi tay cô ta, rồi chặt bỏ đi."
Bạn cần đăng nhập để bình luận