Bị Xem Là Tà Thần Ở Thế Giới Thú Nhân
Chương 39: Lắm điều khác thường
Chương 39: Lắm điều khác thường
Khi Thái Linh đổ nước sôi lên toàn cơ thể thú tai dài, Bạch nhịn không được nói lớn: "Cô không nên nấu thịt bằng phương pháp đó, nước sôi không thể làm chín toàn bộ thịt thú, cần phải cắt nhỏ ra, loại bỏ nội tạng làm sạch bên trong đất"
Thái Linh bật cười giải thích cho hắn: "Đây không phải là nấu thịt mà là cạo lông, nước sôi sẽ làm lông thú mềm, lúc đó dùng dao đá cạo là được."
Bạch khó hiểu: "Nếu vậy chỉ có thể loại đi lớp lông, còn phần da bên trong thì sao?”
Đa số các loài động vật ở Trái Đất phần da đều có thể ăn, trừ một số chủng loài đặc biệt, riêng động vật nơi này Thái Linh không rõ da của nó có ăn được hay không, bởi sau mỗi lần đi săn về các thú nhân đều đã xử lý xong con mồi, giao cho giống cái phần thịt không nội tạng, không da thậm chí là không xương.
"Da của thú tai dài có ăn được không?" Cô tò mò hỏi Bạch.
"Có, các loại da thú đa số đều ăn được, chỉ có một số loại thích hợp dùng làm quần áo nên để lại." Hắn biết, bởi vì khi còn ở bộ lạc vào mùa đông thiếu thức ăn, do quá đói hắn sẽ lấy ra da động vật được phơi khô nướng lên ăn đỡ, nhưng vị không ngon.
Nghe hắn bảo vậy, Thái Linh càng tự tin với phương thức dùng nước sồi cạo lông thú của mình.
"Anh xem thử nhé." Cô nháy mắt với Bạch, nhanh tay loại bỏ lông thú một cách dễ dàng, khi làm xong con thú tai dài vẫn giữ nguyên được phần da rất sạch sẽ và bắt mắt chứ không đỏ máu như cách các thú nhân thường làm.
Kim bật cười: "Quả là cách xử lý con mồi của giống cái, nhẹ nhàng xinh đẹp, chứ không thô lỗ như chúng ta."
Các thú nhân phì cười, gật gù đồng ý.
Trên cao Hùng Vu nhíu mày nhìn nhóm giống đực bên dưới, bọn này đáng lẽ nên lên đường về với Tà thần nhưng vẫn ở đây cười nói như không có việc gì, chẳng lẽ mấy giống cái tự nguyện nuôi các thú nhân bị mất cả hai chân không còn khả năng săn bắt sao?
Nếu hắn là một trong các giống đực dưới kia, hắn thà tự tay cắt cổ mình chết còn hơn trở thành gánh nặng cho các giống cái.
Thái Linh mặc kệ các giống đực khen hay chê cô vẫn tiếp tục xử lý con mồi theo phương pháp của mình, mổ bụng loại bỏ hết những phần bên trong, thay vì ném nội tạng vào nước, cô nhờ Bà Bà đem chôn tránh gây ô nhiễm nguồn nước, ảnh hưởng đến cuộc sống của họ. Sau khi xử lý xong ba con thú, cô lọc phần xương ra chặt nhỏ ném vào nồi, cho nước vào bắt đầu ninh, còn thịt cô tìm phần có mỡ cắt riêng, thắng lấy dầu.
Đang lúc cô và Diễm làm việc, Bà Bà cùng Tà Khuyết cũng không nhàn rỗi, hai người chôn xong nội tạng còn tiện tay thu về ít rau dại.
Khi nhìn thấy rau dại Thái Linh quyết định làm món xào.
Vì không có gia vị nên các món ăn rất nhạt nhẽo, nhưng cuộc sống hiện tại quá khó khăn có gì ăn đó là mừng lắm rồi.
Thịt vẫn chế biến theo phương thức cũ đem nướng, ngoài ra Thái Linh còn cắt một ít thịt nạc để xào chung với rau dại. Hôm nay bọn họ có ba món ăn, thịt xào rau dại, thịt nướng và canh xương hâm.
Tới khi dọn thức ăn ra, Thái Linh mới nhớ họ không có chén bát, muỗng múc canh cũng không có, còn đũa nữa, nếu không có những thứ đó làm sao ăn?
Các thú nhân cứ nhìn nhau, không biết nên xử lý thế nào.
"Tà Khuyết uống canh trước đi." Ưng Phan lên tiếng đề nghi.
Tà Khuyết nhỏ nhất nên các thú nhân quyết định nhường cô bé.
Tà Khuyết lắc đầu: "Không được, mấy anh đang bị thương nên uống trước đi, em uống sau cũng được."
Mã Văn nhìn nồi canh lắc đầu: "Em nhỏ, em uống đi."
Tà Khuyết vẫn không chịu, cãi qua cãi lại, cuối cùng Thái Linh chỉ còn nước kéo Diễm đi tới núi đá, hái thêm mấy quả cứng nhỏ dùng làm bát, lúc đi qua rừng trúc cô tiện thể chặt một cây đem về.
Thái Linh nhờ các thú nhân vót trúc làm đũa, cắt thành ống đựng dầu và cốc uống nước, còn dùng ống trúc làm muỗng múc canh. Làm xong dụng cụ cả nhóm mới được ăn.
Trên cây cao Hùng Vu quan sát cả quá trình, siết chặt nắm tay. Lại nữa, hắn lại được nhìn thấy điều khác thường, không chỉ một mà còn ba - phương pháp xử lý lông thú gọn gàng, nhẹ nhàng, giữ nguyên được vẻ đẹp của con thú tai dài, tiếp đó là cách lấy dầu từ thịt mỡ, loại thịt dễ gây ngán và thường bị bỏ đi khi xử lý con mồi, cuối cùng là xương thú, đây được xem là phần vô dụng, các thú nhân nếu có để lại cũng chỉ dùng nó làm tay câm cho tiện ăn, bọn họ chưa bao giờ dùng xương thú để hầm canh.
Hắn nhìn nồi canh lớn, sau khi được ninh với lửa một thời gian từ nước trong chuyển sang màu trắng sữa, mùi hương bay ra vừa thơm vừa béo ngậy, trông rất ngon.
Nhóm thú nhân Tà thần này rốt cuộc là thứ gì vậy, tại sao bọn họ có thể nghĩ ra lắm trò... hay... như thế.
Dù không muốn khen, nhưng hắn lại chẳng thể tìm được từ nào thay thế nên chỉ có thể nghĩ tới từ hay' mang ý nghĩa đẹp đẽ đó.
Chưa dừng lại ở hai điêu mới mẻ, đến lúc các thú nhân Tà thân dùng bữa Hùng Vu lại được phen khiếp vía khi thấy bọn họ dùng hai que gỗ nhỏ để gắp thức ăn, khi này hắn không khen hay nữa mà là chửi.
"Bọn này ăn uống rườm rà quá, dùng tay bốc nhét vào miệng chẳng phải được rồi sao?"
Vừa lẩm bẩm xong bụng hắn liền réo âm lên, hắn đành phải đi săn thú, lúc đi săn hắn nhớ tới cái bẫy của hai giống cái bèn chạy qua đó xem thử.
Tới gần mùi máu rất nồng, đi lại nhìn vào, hai mắt hắn mở to đầy kinh ngạc, bên trong là một con lợn rừng choai choai bị đâm lủng bụng vẫn còn thoi thóp, khi thấy hắn con lợn trừng ánh mắt đây căm hận, bốn chân co giật nhưng chẳng thể làm gì.
Hùng Vu không thể tin được cái bẫy đơn sơ này lại có khả năng săn thú giỏi đến thế, chẳng cần phải canh chừng, chiến đấu với con mồi vẫn có thể hạ được nó.
Giống cái Tà thần... đỉnh... thật.
Hắn không muốn khen đâu, khổ nỗi cứ phải khen vì mấy cái chuyện quái quỷ này đây!
Hắn quay lưng đi, không lấy con mồi của hai giống cái, tự mình chạy ra xa hơn tìm kiếm con vật khác.
Trong bụng Hùng Vu âm thâm nói: Chờ có cơ hội hắn sẽ thử làm bẫy giống như vậy xem thế nào.
Bạn cần đăng nhập để bình luận