Bị Xem Là Tà Thần Ở Thế Giới Thú Nhân
Chương 155: Kéo về rừng chết
Chương 155: Kéo vê rừng chết
"Chúng tôi không thể quay lại vùng nước!"
Tiếng hét ré vang lên làm các thú nhân giật mình, những thú nhân đã vươn tay tới chuẩn bị mang người đi không biết phải làm thế nào, nhìn vê phía Ưng Phan chờ chỉ thị.
"Vì sao lại không muốn về biển lớn?" Ngọc hỏi.
Giống cái Bích Ngư sợ hãi đáp lời: "Biển lớn ăn thịt, đã có rất nhiều thú nhân trong tộc chúng ta bị xé xác, không thể quay lại đó!"
Các thú nhân nhìn nhau không hiểu biển lớn toàn là nước thì ăn thịt kiểu gì, nhưng nhớ tới bức tường nước hôm qua ai cũng sợ hãi, có lẽ bức tường ấy đã giết hại các thú nhân Bích Ngư nên mới khiến họ nghĩ biển lớn biết ăn thịt.
Ưng Phan nói: "Nếu không về nơi đó vậy mọi người muốn đi đâu?”
Các giống cái Bích Ngư nhìn nhau. Giống cái có thể nói thay mặt các chị em cùng tộc đáp lời: "Chúng tôi muốn đến nơi có ánh sáng."
Nơi có ánh sáng, đó là nơi nào?
Các thú nhân đều đồng một câu hỏi ấy trong đầu.
Ngọc như nhận ra gì đó vội hỏi: "Ý của chị là đêm qua chị cũng nhìn thấy ánh sáng trắng phát ra ở hướng này?"
Nói tới đây các thú nhân Tà thân bất giác quay đầu nhìn vê phía tượng Tà thân.
Giống cái Bích Ngư gật đầu đáp: "Đúng vậy, hiện tại các rạn san hô đều bị đánh vào bờ, ngoài biển chỉ còn nước không có nơi cho Bích Ngư sinh sống, đêm qua chúng ta nhìn thấy ánh sáng nên rất tò mò, nếu được hãy chỉ cho chúng ta nơi ấy."
Ngọc ấp úng: "Cái này..." Cô nhìn về phía tộc trưởng muốn xin ý kiến của Ưng Phan.
Ưng Phan nhíu mày hỏi: 'Ánh sáng đó có màu gì? Sáng như thế nào?"
"Có màu trắng, sáng bừng lên như một ngôi sao chỉ đường, sau đó liền tắt. Giống cái Bích Ngư mơ màng nhớ lại "Khi nhìn thấy ánh sáng ấy tôi có cảm giác chỉ cần tìm đến nơi đó mình sẽ được an toàn, sẽ được che chở."
Các thú nhân Tà thần nghe vậy lồng ngực bỗng căng đầy niêm tự hào, thì ra tượng Tà thân mang đến cảm giác như thế cho người bên ngoài.
Ưng Phan không lạc quan được như các thú nhân, hắn nghĩ xa hơn, bây giờ nhóm Bích Ngư nhìn thấy được, vậy các thú nhân khác thì sao, chắc chắn bọn họ cũng đã nhìn thấy, có khi nào đang kéo tới nơi này hay không.
"Mấy người chắc chắn đi tới nơi có ánh sáng sẽ được che chở?" Ưng Phan hỏi lại.
Các giống cái Bích Ngư trừng mắt nhìn hắn, có vẻ không vui khi hắn nghi ngờ nguồn sáng ấy.
Ưng Phan chỉ đành cho họ thấy hình dáng bức tượng thân đáng tự hào của tộc Tà thân.
"Đưa họ tới chỗ tượng thần đi."
Các thú nhân mang người đi lại gần tượng thần, ngay khi nhìn thấy bức tượng màu vàng to lớn, có khuôn mặt đang mỉm cười, các thú nhân Bích Ngư run rẩy.
"Đây là tượng thân ư? Là vị thân nào vậy?"
Ngọc tận tình giải thích: "Đây là tượng Tà thần núi, ngài hiện tại đang bảo vệ nơi này, đêm qua khi mặt trăng xuất hiện, bức tượng bỗng phát sáng, ánh sáng của nó có màu trắng. Có lẽ mọi người nhìn thấy ánh sáng đó."
Cô tự hào tăng âm lượng: 'Cũng nhờ có ngài quan phòng mà nơi này mới bình an không bị thảm họa động đất diệt vong.'
ebookshop.vn - ebook truyện giá rẻ.
"Đã nhìn thấy tượng thần rồi thì đi thôi. Ưng Phan ra lệnh cho các thú nhân."Mang họ ra bờ biển đi."
"Không!" Giống cái Bích Ngư vội hét lên "Chúng tôi không muốn về vùng nước, vê lại nơi đó chúng tôi sẽ chết mất!"
Ngọc khó xử: "Nếu vậy bây giờ mọi người muốn đi đâu?”
Giống cái kia im lặng nhìn các chị em của mình.
"Mở miệng bọn họ ra hết đi, nghe xem bọn họ muốn thế nào?" Ưng Phan day trán, nhóm giống cái Bích Ngư này đúng là phiền, giết không được thả đi cũng không xong.
Sau khi được thả tự do có thể nói, các giống cái Bích ngư đều đồng loạt muốn ở lại nơi này, họ tin ở đâu có tượng thần ở đó họ được an toàn, còn nói chính thân bảo họ đến đây thú nhân Tà thân không được đuổi họ đi.
Ưng Phan khó chịu hỏi: "Nhưng nơi này là bộ lạc của chúng tôi, ai muốn ở lại phải trở thành thú nhân Tà thần."
Các giống cái im lặng, rôi đột nhiên la âm lên:
"Chúng tôi không đi."
"Cũng không gia nhập bộ lạc Tà thần.”
"Mấy người không thể đuổi những thú nhân được chính tượng thần này gọi tới.
Thái Linh thấy họ cứ làm loạn mãi bèn đưa ra ý kiến: "Cho họ ở gân nhóm thú nhân già đi, vùng biển cũng không còn là nơi an toàn, họ tới đây thông qua ánh sáng xem như có duyên với chúng ta. Giá như trước đó hai bên không có xích mích chắc chắn Ưng Phan sẽ vui lòng thu lưu họ, đáng tiếc lại có chút khúc mắc không vui, nên giờ Ưng Phan khá ghét giống cái Bích Ngư, nhưng hắn cũng không thể đuổi bọn họ đi nguyên nhân là do ánh sáng của thân đưa người tới.
Ưng Phan bất đắc dĩ chấp nhận: "Ở lại cũng được, nhưng mấy người phải lập lời thâ trước tượng thần, không được dùng kỹ năng ma mị với các thú nhân Tà thân, nếu dùng sẽ chết không toàn thây. Dám thê không? Thề thì cho ở lại không sẽ bị ném vào biển lớn."
Các giống cái Bích Ngư không còn cách nào đành lập lời thê trước tượng Tà thần núi sau đó bị đuổi ra bên ngoài tự tìm chỗ ở. ...
Ở bên phía Vi, sau khi nghe được phương hướng là rừng chết, các thú nhân chần chừ, khu rừng đó nổi tiếng là một nơi nguy hiểm, có vào nhưng khó ra ngoài.
Đại Kiêu nói nhỏ với Thảo Mi: "Chỗ các thú nhân Tà thân xuất hiện vừa hay đêm qua anh thấy có ánh sáng trắng phát ra.
"Anh cũng thấy ánh sáng đó ư?"
Đại Kiêu gật đầu."Vì đi theo ánh sáng đó nên mới gặp được các thú nhân Tà thần."
Một vài thú nhân Hạc Điểu nói với nhau: "Hình như ánh sáng trắng đêm qua xuất hiện ở hướng rừng chết."
"Có khi nào nơi nguy hiểm nhất thì lúc này lại là chốn an toàn nhất hay không?”
Vi nghe các thú nhân nói với nhau, rồi liếc qua tộc trưởng Hùng Điểu. Rừng chết có rất nhiêu động vật nguy hiểm, vào đó thiệt mạng vài ba thú nhân chắc cũng là chuyện bình thường.
Vi lớn tiếng: "Chúng ta đi thôi, hướng về phía ánh sáng, trên đường đi tiện thể dò la tin tức thú nhân Tà thần, gặp liền giết, giết một người tai họa sẽ ít đi một chút, nhanh thôi chờ tới khi chúng ta tiêu diệt sạch Tà thân vùng đất này sẽ quay lại như trước.'
Y sư Tuần Điểu không để tuột mất thời cơ chọc ngoáy: "Nếu giết sạch thú nhân Tà thân mà nơi này vẫn thế thì phải làm sao?”
Vi không thèm nhìn bà ta, các thú nhân khác cũng lựa chọn tin Vi, không thắc mắc gì thêm.
Đoàn thú nhân gần một ngàn người lũ lượt kéo vê phía rừng chết.
Bạn cần đăng nhập để bình luận