Bị Xem Là Tà Thần Ở Thế Giới Thú Nhân
Chương 59: Thiêu cháy
Chương 59: Thiêu cháy
Thái Linh nghe thấy tiếng gọi thất thanh của Ưng Phan vội vàng quay đầu nhìn lại, ánh sáng bất chợt bùng lên, chiếu sáng xung quanh, khuôn mặt Ưng Phan hốt hoảng như thể nhìn thấy thứ gì đó kinh khủng lắm.
Hình dáng của thứ thắp lên ánh sáng từ từ hiện rõ, là đuốc lửa, những kẻ câm nó chính là thú nhân bộ lạc Hùng Điểu.
Bọn họ vây quanh nhóm cô, vây chặt không chút kế hở, chỉ liếc mắt một vòng Thái Linh đã đếm được số lượng trên dưới năm mươi người.
Nhóm cô có bao nhiêu người nhỉ? Tám người, nhưng chỉ toàn yếu ớt, bị bỏ đói nhiều ngày đến đi còn không vững, vậy mà khiến bộ lạc người ta phải cử tới tận năm mươi thú nhân.
Ưng Phan lao tới trước mặt Thái Linh, hắn quay người lại che chắn cô sau lưng, toàn thân căng cứng, ánh mắt sáng bén nhìn chăm chằm các thú nhân đang vây lấy họ. Lần này dù có chết hắn cũng sẽ không thỏa hiệp bất cứ điều gì, cùng lắm hắn kéo theo lũ thú nhân bộ lạc cùng đi xuống gặp Tà thần.
Ưng Phan hóa thân, gầm lên một tiếng lớn cảnh cáo các thú nhân Hùng Điểu, đáng tiếc lực mỏng nên tiếng gầm của hắn không cản bước được các thú nhân Hùng Điểu.
Hùng Vu đứng bên cạnh sốc tới mức nói không nên lời, phải một lúc sau hắn mới lắp bắp hỏi: "Mọi người... sao lại tới đây?"
Một thú nhân trong đó bước lên, hắn chính là người thay ca cho Hùng Vu hôm nay, ánh mắt đây chán ghét nhìn Hùng Vu.
“Hùng Vu thật không ngờ cậu lại đi giúp đỡ nhóm thú nhân Tà thần, bây giờ tộc chúng ta vẫn chưa kiếm được thức ăn phong phú, điêu này chứng tỏ thần thú vẫn chưa tha thứ vì chúng ta để bọn thú nhân Tà thân này lởn vởn xung quanh. Vậy mà cậu đang làm gì đây, tự ý thả bọn chúng đi, cậu bị điên hay đang muốn theo chân Tà thần phản bội lại Thân thứ?”
Lời chất vấn của thú nhân cùng tộc khiến Hùng Vu hoang mang, việc hắn làm hôm nay đã có được sự ưng thuận của tộc trưởng, ngài giúp hắn gọi các thú nhân rời xa khu vực giam giữ, sao những thú nhân cùng tộc này lại phát hiện ra và chạy tới đây.
Hùng Vu lớn tiếng phản bác: "Tôi không phản bội, chuyện này tộc trưởng biết—"
"CÂM MIỆNG!"
Thú nhân vừa buông lời lớn tiếng quát lớn ngăn những lời Hùng Vu muốn nói.
"Cậu dám lôi tộc trưởng vào chuyện này, quả là thú nhân phản bội, hôm nay ngọn lửa trên tay tôi sẽ thiêu sạch sự phản bội và trả lại bình yên cho bộ lạc."
“Thiêu cháy!
Các thú nhân đi theo sau hồ lớn.
Hùng Vu hoang mang không hiểu vì sao mình lại bị cho là kẻ phản bội, càng không hiểu sao các thú nhân cùng tộc lại muốn thiêu cháy bọn họ.
Không để hắn kịp hiểu ra nguyên nhân các thú nhân đã xông vê phía họ, chĩa ngọn đuốc vào toàn bộ những người đang ở trong vòng vây.
Thân đuốc to băng bắp tay thú nhân, ngọn lửa bên trên cháy rực, chỉ cân bị thứ đó chạm vào cơ thể, không bỏng da cũng sẽ cháy xém quân áo, ở đây có năm mươi ngọn đuốc, dư sức để đốt cháy những thú nhân không còn sức chống cực.
Ưng Phan hét lớn vung chân thú sắc bén cản lại những ngọn đuốc ác ý đang vươn tới.
Những thú nhân được hắn bảo bộ sau lưng chính là gia đình, là nhà của hắn, hắn phải bảo vệ họ dù hôm nay có bị thiêu thành than.
"Mã Văn tôi mở đường máu anh mang các giống cái chạy đi." Ưng Phan lớn tiếng hét.
"Đừng mơ, hôm nay không ai trong số chúng mày thoát khỏi chỗ này, những thú nhân ô uế không nên tồn tại trên vùng đất này, bọn mày phải chết, nhất định phải chết!"
Thú nhân Hùng Điểu hô vang, liên tục đâm đuốc gỗ về phía các thú nhân Tà Thần, quá nhiều đuốc, các thú nhân Tà Thần biết hôm nay khó thoát, dù còn yếu họ vẫn vùng lên, dùng cơ thể của mình đỡ lấy những cây đuốc đang cháy, cố gắng bảo vệ các giống cái, Mã Vẫn, Bạch, Kim muốn hóa hình nhưng không thể, sức họ quá yếu. Ưng Phan dùng thân thể to lớn của mình vây các giống cái vào bên trong, đuôi và cơ thể cố chặn những ngọn đuốc nóng đang muốn thiêu cháy họ.
Mùi gỗ cháy, da thịt cháy, lông thú cháy và da thú cháy hòa quyện vào nhau không ngừng bốc lên.
Thái Linh trừng mắt nhìn từng ngọn đuốc rực rỡ tàn nhẫn đâm thẳng vào cơ thể to lớn của Ưng Phan.
"Ưng Phan... không được!" Cô nắm lấy phần lông bên trong gân mình nhất, gào lên. Anh mau chạy đi, không được!"
Nước mắt Thái Linh tuôn rơi, cô hận bản thân khi này quá yếu ớt không thể giúp được các thú nhân.
Ưng Phan vừa dùng cơ thể ngăn cản các ngọn đuốc, vừa dùng miệng, chân, tấn công lại các thú nhân Hùng điểu, nhưng không quên trả lời cô: "Đừng sợ, tôi sẽ cố gắng để cô và mọi người được sống sót." 'Không dừng lại đi!
Hùng Vu điên cuồng hét lên, hắn bị người cùng tộc đẩy ra bên ngoài, vốn dĩ họ nói sẽ thiêu cháy hắn, nhưng vì nể tình cũ nên cố ý bỏ qua hắn, chỉ cần Hùng Vu bỏ chạy có lẽ hắn sẽ sống.
Nhưng Hùng Vu không làm vậy, hắn trừng mắt nhìn các thú nhân cùng tộc tàn nhẫn đâm lửa vào cơ thể của thú nhân Tà thần, lòng đau đến nghẹt thở. Tại sao lại như vậy? Chẳng phải hôm nay hắn sẽ đưa được nhóm thú nhân Tà thần rời đi sao? Chẳng phải tộc trưởng hứa sẽ thả bọn họ đi sao? Tại sao?
Hùng Vu hoang mang đặt vô số các câu hỏi, hắn nhớ tới cái chết của y sư, nhớ tới hành động ăn cướp trắng trợn các món đồ của nhóm thú nhân Tà Thần mà tộc trưởng đã làm. Một đáp án ghê rợn xuất hiện trong đầu hắn, nhưng Hùng Vu vẫn không tin, hắn không tin tộc trưởng sẽ làm như vậy.
Đột nhiên ánh mắt hắn va phải bóng người lờ mờ đứng ẩn mình sau những thân cây lớn, từ xa quan sát tình hình nơi này.
"Tộc trưởng.' Hùng Vu nhỏ giọng gọi ra cái tên ấy.
Vậy là những gì đang xảy ra chính là sự sắp xếp của tộc trưởng, nhưng tại sao ngài ấy lại làm như thế?
"ÁI"
Tiếng hét thảm thiết của thú nhân vang lên. Ưng Phan tát bay một thú nhân, khiến đuốc trên tay hắn đâm vào đồng đội bên cạnh, da thú bén lửa khiến hắn bị thiêu, vội ném đuốc bỏ chạy.
Thấy bạn mình bị lửa làm tổn thương, thú nhân Hùng Điểu bên cạnh hô lớn: "Hôm nay tụi mày phải chết!"
Các thú nhân Hùng Điểu như phát điên xông lên.
"ÁI Lại một tiếng kêu thảm thiết nữa vang lên. Mã Văn không thể bám trụ được nữa, một ngọn đuốc đâm thẳng vào bụng hắn.
Mã Văn dù đau vẫn ôm chặt thú nhân đang đâm mình, mở lớn miệng cắn lên vai hắn ta, xé ra một miếng thịt khiến kẻ thù đau đớn buộc phải buông tay.
Mã Vằn ngã xuống, Diễm lảo đảo nâng phần cơ thể cháy sém của Ưng Phan lên, lao ra ngoài, đỡ lấy Mã Văn. Trên mặt cô giàn giụa nước mắt.
Mã Văn nhìn cô cả khuôn mặt đều bị lửa làm bỏng, nhăn nheo xấu xí, ánh mắt hắn đây áy náy.
"Xin lỗi!" Hắn khó khăn nói.
Diễm khóc lớn, nức nở nói không nên lời, cánh tay cô vươn ra muốn chạm vào cơ thể Mã Vằn nhưng khắp nơi đều là vết bỏng, cô không biết nên chạm vào đâu.
Một thú nhân Hùng Điểu lao tới. Diễm đứng bật lên, cô như nổi điên lao ra bất chấp ngọn đuốc đang chĩa thẳng về phía mình, gào lên, ôm lấy thú nhân Hùng Điểu kia đè hắn xuống đất.
Thình Lình một ngọn đuốc lạnh lùng đâm vào lưng cô, lửa vẫn cháy hừng hực thiêu đốt da thịt cô.
Diễm ăn đau hét lớn nhưng cánh tay cô lại không dừng lại, mặc nỗi đau sau lưng cô dùng nắm đấm nện vào mắt thú nhân bị mình đè, vừa gào: "Lũ khốn nạn, chết đi chết đi, chúng ta chỉ muốn sống thôi mà, tại sao chứ? Tại sao?"
Tiếng hét cùng với những giọt nước mắt rơi xuống, nhỏ tong tong trên khuôn mặt bị đánh của thú nhân Hùng Điểu.
Tóc Diễm bắt đầu bốc cháy, váy da thú quanh thân cô cũng bén lửa, cô lúc này như một nữ thần lửa, đội ánh lửa nóng rực nhìn xuống thú nhân bên dưới mình mà chất vấn. "Diễm mau quay về, Diễm!" Bà Bà hét lớn.
Ưng Phan dùng cánh chim ngăn cản không cho bà ra ngoài.
Thái Linh dù đau đớn, nhưng cô không để Bà Bà đi, nếu ra ngoài bà cũng sẽ như Diễm chết mất, dù hiện tại ở lại cũng khó thoát khỏi cái chết, nhưng cô muốn chờ may mắn, hy vọng sẽ có may mắn cứu sống họ.
Nước mắt làm mờ tâm nhìn, nhưng Thái Linh vẫn cố giữ chặt Bà Bà. Tà Khuyết lao tới ôm lấy chân hai người, khóc nức nở.
Thú nhân Hùng Điểu bị Diễm đánh ngơ ra nhìn cô, lúc này hắn như thể bị điểm huyệt nhìn Diễm bị ngọn lửa nuốt chứng.
Đột nhiên hắn sợ hãi vùng lên đẩy ngã cô, lùi về sau.
Vút.
Một bàn tay gấu to lớn vung qua đánh bay thú nhân Hùng Điểu đang đứng gân Diễm. Thân hình to lớn của Hùng Vu nhảy bổ vào giữa nhóm thú nhân đang cầm đuốc, gầm lớn: "Để họ đi, chúng ta đã cướp của họ quá nhiều thứ rồi, mau để họ đi đi!"
"Hùng Vu cậu điên rồi mau cút đi nếu không chúng tôi sẽ không khách khí, thiêu luôn cậu đó.'
Rầm.
Hùng Vu nện mạnh bàn tay gấu xuống mặt đất, đau đớn nói với các thú nhân Tà Thần phía sau: "Thật xin lỗi."
Nói rồi hắn xông về phía các thú nhân cùng tộc điên cuồng làm loạn, hắn phải cứu các thú nhân Tà Thần, chính hắn đã đưa tộc nhân tới bắt họ thì chính hắn phải thả họ đi.
"Gào!" Hùng Vu gào lên đầy đau đớn, đôi mắt hắn đỏ như máu, điên cuồng quậy phá đội hình của thú nhân trong tộc, lửa bắn vào bộ lông mượt mà của hắn, rực cháy lên, chẳng mấy chốc toàn thân Hùng Vu chìm trong ánh lửa, hắn điên cuồng tàn phá xung quanh, chạm vào các thân cây, lửa bén vào dần dần cháy lên.
Phía xa thú nhân đang nấp trong rừng lặng lẽ quan sát cuộc chiến bên này, vô cùng tức giận, giãm chân rời khỏi chỗ ẩn nấp đi nhanh về phía nhà sàn. ...
Hôm nay một chương thôi nhé mọi người, mai sẽ bù thêm. Cảm ơn các bạn đã ủng hội
Bạn cần đăng nhập để bình luận