Bị Xem Là Tà Thần Ở Thế Giới Thú Nhân
Chương 62: Vùng đất của Tuần Điểu
Chương 62: Vùng đất của Tuân Điểu
Vụ cháy rừng diễn ra liên tục trong vòng bảy ngày, đây là sự kiện cháy rừng kinh khủng nhất mà các thú nhân từng chứng kiến, thời tiết hanh khô càng làm cho lửa lan rộng và nhanh hơn, chẳng mấy chốc đá nuốt gọn cả khu rừng lớn.
Nhóm thú nhân Hùng Điểu, Mã Điểu và Miêu Điểu mỗi ngày đều phải hắt nước xung quanh khu vực nhà sàn tránh cho lửa bén tới chỗ ở của họ, sau bảy ngày khu rừng xung quanh gần như bị cháy trụi, khắp nơi đều là than đen.
Nguồn lương thực vốn đã khan hiếm, giờ đây cháy rừng gân như đoạt sạch chút thức ăn cuối cùng.
Trong bảy ngày qua, thú nhân ba tộc vì cháy rừng không thể đi nơi khác tìm kiếm thức ăn, thức ăn dự trữ ít ỏi, nên số thú nhân bị đói chết gia tăng, đặc biệt là nhóm thú nhân bị ảnh hưởng bởi vụ hỏa hoạn trong đêm đó, vết thương nhiễm trùng nặng, không có thảo dược chữa trị, hơn phân nửa họ đã chết.
Chờ cho lửa tắt, các thú nhân vội vã đi tìm thức ăn, nhưng bay cả một ngày trong tầm mắt bọn họ chỉ toàn là rừng cây cháy đen, không có mầm xanh tồn tại.
Nhận thấy tình hình bất ổn, tộc trưởng ba tộc họp lại, thống nhất ý kiến, rời khỏi đây, tiến vê phía đông nơi có nhiệt độ thấp hơn, nhưng nói đó lại là vùng đất của tộc Tuần Điểu, muốn sống sót cả ba tộc cần phải đoàn kết mới có thể chiếm được một vùng đất nhỏ để sinh sống, hoặc là chung sống cùng với Tuần Điểu.
Hoàn cảnh khó khăn, ba tộc trưởng, thậm chí là thành viên trong các tộc đều nhất trí, bỏ xuống hiềm khích, sự khác biệt trong lối sống đồng lòng hợp nhất như một bộ lạc chuyên nhất, cùng nhau lên đường. Ngày ra đi tộc trưởng cả ba tộc thông qua quyết định: bỏ lại toàn bộ thú nhân già yếu, bệnh tật, không còn sức lao động.
Khi thông báo này được đưa ra, các thú nhân già chỉ có thể khóc trong im lặng, thú nhân bị thương thì buôn bã không nói gì, các thú nhân mạnh khỏe được rời đi, không đành lòng nhìn họ.
"Không được các ngươi không được bỏ rơi ta, ta là y sư của bộ lạc Miêu Điểu, ta là y sư đó!"
Tiếng gào khiến mọi người chú ý. Trong một góc bẩn thỉu bị mọi người né xa, có một giống cái già, tóc tai bờm xờm, toàn thân dính đầy bùn đất, đang bấu đôi tay già nua trên mặt đất cố gắng bò về phía tộc trưởng ba bộ lạc, vừa di chuyển vừa gào lên.
"Các ngươi không thể bỏ lại ta, ta là y sư, là y sư, ta có thể cứu chữa cho các ngươi, các ngươi phải nghe tai" Bạch Tuyết kêu đến mức khàn cả tiếng, nhưng thay vì thương xót cho bà ta, các thú nhân khác kể cả những kẻ bị bỏ rơi cũng nhìn bà ta với ánh mắt khinh bỉ.
Một giống cái già, đã thế còn mất cả hai chân, vốn nên sớm đưa về với Thần thú vậy mà giờ còn ở đây kêu gào ra lệnh với kẻ khác, trước kia có làm y sư thì thế nào, bây giờ bà ta là gánh nặng của bộ lạc, nên cũng sẽ bị xử lý như những kẻ khác mà thôi.
Tộc trưởng Miêu Điểu đi lại gân Bạch Tuyết, nói với bà ta: "Chúng tôi không bỏ rơi bà khi đất đá đè chân bà, đó là sự trả ơn mà tộc Miêu Điểu dành cho bà, nhưng bây giờ cuộc sống quá khó khăn, bà nên chấp nhận đi, chính bà là người hiểu và thực hành luật mạnh mẽ nhất mà, không lẽ đến phiên bà thì lại không muốn!"
Bạch Tuyết trừng mắt nhìn tộc trưởng Miêu Điểu, kẻ này khi trước ở trước mặt bà ta đến ho cũng không dám, vậy mà hôm nay lại buông những lời trịnh thượng như thế. Quá khứ đúng là bà ta rất mạnh mẽ, không khoan dung khi thi hành luật đưa tiễn các thú nhân vô dụng về với Thần thú, nhưng đó là dành cho những kẻ chẳng có tí cống hiến nào với bộ lạc, còn bà ta thì khác, bà ta từng cứu các thú nhân, không có bà ta thì các thú nhân sao có thể lành vết thương, bà ta là người có công nên được đối xử khác mới phải.
"Đừng đánh đồng ta với những thú nhân tâm thường. Ta là người tài giỏi, là y sư có thể cứu sống người khác, dù ta có ra sao cũng rất có giá trị, ông đừng ngu dốt bỏ lại ta, mang ta đi Miêu Điểu sẽ được ta giúp sức để sớm ngày dành vê vinh quang."
Sự cố chấp của y sư khiến tộc trưởng Miêu Điểu mệt mỏi, nếu đem bà ta đi thì phải tìm cách nuôi bà ta, một thú nhân đến việc đi lại cũng không làm được sao có thể cứu giúp họ khi gặp khó khăn, lỡ có thú nhân nào đó bị thương gọi bà ta tới, chờ bà ta bò tới nơi thú nhân đó chắc đã chết rồi.
"Thôi, bà thực hiện theo luật đi, đây cũng xem như là cách báo ân cho bộc lạc, về phần y sư, chúng tôi sẽ để Thảo Mi thay thế, cô ấy tuy không giỏi như bà nhưng đã có thể chữa trị các vết thương cơ bản và nhận mặt được không ít thảo dược, vậy là đủ rồi, bà yên tâm đi đi."
"KHÔNG!" Bạch Tuyết gào lên."Con nhỏ đó sao có thể bằng ta, nó không thể bằng ta được. Xin ông hãy mang ta đi, hãy mang ta đi!”
Tộc Trưởng hất bàn tay bẩn thỉu đang bám lấy tay mình ra, đứng lên quay lưng bỏ đi.
Phía sau Bạch Tuyết gào lên trong tuyệt vọng: "Chân ta không phế, tìm giúp ta con nhỏ Thái Linh, nó biết cách trị vết thương ở chân, tìm nó cho ta. MAU TÌM NÓI"
Đáng tiếc chẳng ai bận tâm đến lời bà ta, các thú nhân bị bỏ lại cũng khinh bỉ bà ta, né ra thật xa.
Đi đằng trước Vi nghe được những lời này thì nhíu mày, không ngờ vẫn còn một kẻ biết về chuyện này, cũng may bây giờ bà ta đã là phế nhân, cái chết sẽ đến với bà ta nhanh thôi, cô không cân phải lo lăng.
Nghĩ thế Vi quay người đi cùng các thú nhân mạnh khỏe khác, còn các thú nhân bị bỏ lại chỉ có thể trơ mắt nhìn tộc trưởng mang người của mình rời đi, hướng họ bay tới là phía đông nơi có bộ lạc Tuần Điểu sinh sống.
Bay cùng hướng với bọn họ hôm nay còn có nhóm thú nhân Tà thân, nhóm mà Hùng Điểu tin rằng đã bỏ mạng trong khu rừng cháy đen kia.
Sau bảy ngày, cuối cùng vết thương trên toàn cơ thể Ưng Phan và các thú nhân đã khô lại, chỉ còn lại những vết sẹo gớm ghiếc, loại sẹo này sẽ biết mất nhưng cần thêm thời gian.
Ngay khi di chuyển được, cả nhóm gấp rút lên đường, không biết khi nào hiện tượng thú triều sẽ xảy ra, nên cần phải tìm đến chỗ an toàn càng sớm càng tốt.
Hướng vê cùng một nơi, nhưng con đường di chuyển khác nhau, nên nhóm Ưng Phan không đụng độ với các thú nhân bộ lạc khác, họ an toàn đến được vách đá sau một ngày một đêm di chuyển gấp gáp.
Khi nhìn thấy vách đá dày đặc sương mù cùng cây cối tốt tươi, Thái Linh không khỏi cảm thán, ông trời quả là ưu ái cho tộc Tuần Điểu, sau mùa mưa khắp nơi cây đều úa màu, rơi vào trạng thái kiệt quệ, vùng đất này ngược lại vẫn trù phú như thường, không bị ảnh hưởng nhiều, động vật tuy không phong phú nhưng thực vật lại có không ít, Tuần Điểu muốn vượt qua giai đoạn khó khăn này quả là rất dễ.
"Xuống dưới thôi, bên dưới chính là vùng đất mà tôi đã tìm được." Ưng Phan hào hứng dẫn đầu, mang cả nhóm đi xuống vách đá.
Cùng lúc này nhóm thú nhân ba tộc, Mã Điểu, Hùng Điểu, Miêu Điểu cũng đáp bước chân đầu tiên xuống khu rừng xanh mơn mởn của Tuần Điểu.
Vì bọn họ đi đồng, lại không thèm che giấu hơi thở, nên ngay lập tức gây chấn động đến các thú nhân trong tộc Tuần Điểu.
Nội bộ Tuần Điểu bây giờ đang rối ren vì căn bệnh dị ứng xà bông do y sư bào chế, lại nghe được tin này, tộc trưởng Tuần Điểu như phát điên hét vào mặt y sư: "Nếu bà không giải quyết được các triệu chứng của xà bông, thì tìm một người kế thừa, dạy họ xong thì cút về làm thú nhân bình thường đi!" Mặt y sư sượng ngắt, khi xưa tộc trưởng nghe lời bà ta như cún con, nhưng mấy ngày nay triệu chứng nổi mẩn, ngứa toàn thân gần như bao trùm khắp bộ lạc, bệnh này lại do bà ta gây ra, nên danh tiếng và uy vọng giảm sút nghiêm trọng, đến tộc trưởng cũng chẳng còn xem bà ta ra gì.
Nạt nộ y sư xong, tộc trưởng Tuân Điểu mang theo các giống đực mạnh khỏe đi gặp ba tộc vừa xâm nhập vào địa bàn của bọn họ một cách bất hợp pháp.
Nhìn theo bóng dáng của tộc trưởng, hai tay y sư siết thành đấm, bà ta tuyệt đối sẽ không bao giờ để kẻ khác thay thế mình, ở nơi này bà ta vĩnh viễn là y sư của bộ lạc Miêu Điểu, mãi mãi...
ebookshop.vn - ebook truyện giá rẻ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận