Bị Xem Là Tà Thần Ở Thế Giới Thú Nhân
Chương 190: Kết thúc
Mật Tâm không chấp nhận, gào lớn nói mình là hoàng hậu của bộ lạc Tà thần, là thân đã chọn cô ta. Lát sau lại nói mình là Thái Linh là vợ của Ưng Phan, nhưng nào ai tin, nếu cô ta còn ở trong cơ thể chính mình thì những lời vừa rồi chắc chắn sẽ có người tin.
Mật Tâm bị đưa về bộ lạc Đỏ; đây là tên do các thú nhân đến từ bên kia biển lớn chọn.
Nghe lời Ưng Phan các thú nhân bên kia đã thống nhất thành lập một bộ lạc, lấy tên bộ lạc Đỏ, dựa theo hình ảnh than đỏ bao phủ mặt đất mà họ nhìn thấy trước khi rời đi. Cái tên này chính là để tưởng nhớ tới vùng đất bên kia. Sau khi đồng ý thống nhất thành một bộ lạc thì bây giờ họ đang là chư hầu cho bộ lạc Tà thần.
Ưng Phan đưa Mật Tâm tới, nói với Đại Kiêu:
"Canh chừng cô ta cho kỹ, cô ta phát điên làm bị thương người của bộ lạc Tà thân, từ nay ta không mong nhìn thấy cô ta xuất hiện trong bộ lạc Tà thần."
Đại Kiêu nhận lời vội vàng cho người nhốt Mật tâm lại.
Mật Tâm vẫn điên cuồng gào thét, cô ta không chấp nhận sự thật, liên tục nói mình là hoàng hậu là Thái Linh nhưng không ai tin.
Đêm tối buông xuống trong phòng giam Mật Tâm đột nhiên nói: 'Cô đúng là ngu, đòi thân xác của tôi giờ thì hay chưa, chính cô còn không có thân xác riêng bị nhốt ở đây."
Lát sau sắc mặt Mật Tâm lại thay đổi, gào lên:
"Tất cả là tại mày, nếu mày không nói ra chuyện hoàng hậu thì sao tao lại làm vậy hả, đồ khốn nạn là tại mày!"
Mật tâm tự đánh chính mình, bị đau thì la lối om sòm.
"Thần khốn nạn dám lừa dối tôi, Thần đâu rồi sao lại lừa tôi, tôi muốn quay về thân xác của mình! Á !"
Mấy người trong bộ lạc Đỏ nghe thấy đều rùng mình sợ hãi, tự hỏi nhau, Thái Linh đã làm gì khiến Mật Tâm ra nông nỗi này.
Không một ai hay biết rằng trong cơ thể Mật Tâm lúc này tồn tại hai linh hồn đang tranh giành một cơ thể là Mật Tâm và Thái Linh Miêu Điểu.
Lúc Thái Linh Miêu Điểu đi vào cơ thể Mật Tâm, Mật Tâm đáng lẽ sẽ được đưa vào cơ thể Thái Linh đáng tiếc khi ấy cô ta vẫn còn chần chừ, tuy có ghét bỏ cơ thể mình nhưng cũng không muốn rời đi vì nghĩ rằng Ưng Phan thích khuôn mặt xấu xí của cô ta.
Ngay khi cô ta chần chừ, Bà Bà xuất hiện mang Thái Linh đi, cách xa cô ta, từ đó Mật Tâm chỉ còn nước chen chúc trong cơ thể của mình với Thái Linh Miêu Điểu.
Giờ đây cả hai đều bị giam ngày ngày tự giày vò lẫn nhau, mãi sau này bọn họ mới bình tĩnh tự thống nhất sẽ cùng chung sống, dần trở nên hòa hợp.
Khi Mật Tâm bình tĩnh lại, Đại Kiêu liền thả cô ta ra ngoài, lúc cô ta theo các giống cái vào rừng hái quả dại thì bị dã thú tập kích xé xác chết ngay tại chỗ, hai linh hôn cùng lúc tán biến.
Nhưng đó là chuyện của vài tháng sau, còn bây giờ ở nhà Ưng Phan, Thái Linh sau khi nghe tin Mật Tâm đã rời đi bên trong mang theo linh hôn Thái Linh Miêu Điểu cô mới yên tâm mà xuất hiện trước mặt mọi người.
Khi các thú nhân trong bộ lạc thấy cô đã quay lại bộ dáng như ngày xưa thì vui mừng tới mức bật khóc. Ưng Phan muốn xua đi sự xui xẻo trong bộ lạc, đồng thời chào mừng Thái Linh quay trở lại, hắn đã cho tổ chức một bữa tiệc tối vào đêm đó.
Sau khi ăn uống no say hắn ôm Thái Linh về nhà của mình, đêm nay chính thức là đêm động phòng đầu tiên của hai người.
Một thú nhân bị bỏ đói quá lâu hậu quả sẽ rất khôn lường, Thái Linh chính là người cảm nhận được điều đó.
Khi ánh sáng trong phòng bị che phủ, cả cơ thể cô đều được thú nhân ôm trọn vào lòng, bên trong chứa đựng vật nam tính của hắn, thứ ấy đâu giống người thường, vừa thô, vừa dài đã vậy sức bên cực kỳ khủng khiếp.
Khi xưa đọc mấy câu chuyện miêu tả nam chính sức bền vô địch làm cả đêm không ngủ, cô chê cười tác giả viết quá tay, nay thì hay rồi chính cô tự trải nghiệm điều đó.
Ưng Phan quân cô tới sáng chưa đã còn bỏ việc trốn ở nhà cùng cô nguyên ngày. Mấy ngày sau đó Thái Linh không biết sàn nhà cứng hay lạnh, dù đi tắm hay ăn cơm Thú Nhân vẫn ôm cô, cùng cô giao thoa không ngừng, chờ tới khi Ưng Phan thỏa mãn đã qua ba ngày.
Thái Linh có cảm giác như mình đã sống qua một kiếp, cũng chính đêm động phòng dài kỷ lục này giúp cô mang thai.
Ngày cô biết mình mang thai, cũng là lúc cô nhận được tin Mật Tâm chết trong miệng dã thú, vậy là người có thể uy hiếp đến cô đã chết. Thái Linh vuốt ve bụng mình, nở nụ cười hạnh phúc, cuối cùng cô đã có nhà để về, có thứ để bảo vệ.
Sau khi các bộ lạc quy phục Tà thần, Ưng Phan giữ lời hứa giúp đỡ bọn họ xây dựng nhà cửa, chấp nhận cho thú nhân trẻ ở các bộ lạc tới Tà thân học đọc học viết và học về y.
Nhiều năm trôi qua Tiếng Việt dân trở thành ngôn ngữ được tất cả các bộ lạc sử dụng, mỗi bộ lạc đều có bệnh viện riêng không ai còn cần đến y sư của Hạc Điểu.
Hạc Điểu cứ tưởng nhờ danh hiệu y sư này các bộ lạc sẽ phải tới quỳ lạy cúi đầu trước bọn họ lần nữa, nhưng không, tất cả đã đi chệch hướng, giờ đây Hạc Điểu sống trong nhà sàn thì các tộc thú nhân khác sống trong nhà ngói, học viết chữ, học đủ nghề phát triển đến mức chóng mặt.
Hạc Điểu khi nhìn thấy sự phát triển của các bộ lạc đi theo thú nhân Tà thân mới hiểu năm xưa mình sai như nào, đáng tiếc đã quá muộn, giờ họ có muốn quy phục Tà thần chẳng nhận.
Để đuổi kịp bước chân của các bộ lạc, tộc trưởng Hạc Điểu phải cúi mình đến xin trao đổi với các bộ lạc trước kia hắn khinh thường, từ đó mới có thể đưa bộ lạc của mình dần đi lên, nhưng cũng chậm hơi so với bộ lạc khác.
Vào năm thứ 10 tính theo lịch Tà thân, bộ lạc Tà thân đổi xưng hô thành Vương quốc Tà thần, Ưng Phan trở thành vua và Thái Linh trở thành hoàng hậu, hai con một trai một gái trở thành công chúa và hoàng tử, khởi đầu cho một chế độ xã hội mới.
Khi này ở trong nhà tù của Vương quốc Tà thần, Vi nghe tin Tà thần phát triển đến độ này thì như phát điên, vừa cười vừa khóc không ngừng nói:
"Ta là sứ giả của Thần, ta là Thần giáng thế hãy mau tới quy lạy ta, mau tới đây quỳ lạy ta."
Cô ta nằm trong đống phân cùng nước tiểu bẩn thỉu của mình kêu gào. Y sư Tuần Điểu sau nhiều năm cố bám trụ giờ đây đã gây yếu đến mức không thể mắng nhiếc cô ta được nữa.
Bà ta nhìn ra ngoài, quan sát những công trình mới lạ của Tà Thần, lẩm bẩm:
"Nếu ngày trước ta không làm việc hại đến thú nhân Tà thân liệu bộ lạc Tuần Điểu có thể phát triển như thế này không?"
Y sư Tuần Điểu cười chua chát, lát sau bà ta quay lại nhìn Vi, sau đó bò tới bên cạnh cô ta, nắm từng nắm chất bẩn bên dưới nhét vào miệng Vi, nói: Đi thôi, mang theo cái miệng xấu xa này cùng nhau xuống địa ngục."
Năm thứ 10 đó y sư Tuần Điểu và Vi cùng qua đời, xác bọn họ được thiêu thành tro rồi rải xuống biển.
Bộ tộc Bích Ngư sau một năm sống bên cạnh bộ lạc Tà thân đã bị đuổi về lại biển lớn, nhóm thú nhân già quyết định quay về bộ lạc của mình dốc chút sức cuối cùng để khuyên con cháu thân hơn với Tà thân, cũng nhờ đó sau này bộ lạc Kê Điểu rất thân với Tà thần, chỉ xếp sau Nhật Điểu.
Thời gian thấm thoát thoi đi, giờ đây đức vua và hoàng hậu của Vương quốc Tà thần đã già, hai người nắm tay nhau đứng trên tường thành cao lớn nhìn về phía vương quốc của mình, những ngôi biệt thự cổ theo phong cách phương tây mọc lên khắp nơi, những con đường lát đá, trường học bệnh viện, cửa hàng nằm san sát nhau, ngựa xe như nước, người dân ăn mặc quân áo lụa là, không còn cảnh váy da thú quấn thân, hay phải ở hang đá chật hẹp...
Đây chính là thành quả mà hai vợ chồng họ cùng nhau tạo thành.
Thái Linh dựa vào vai Ưng Phan nói:
-Đời này em đã mãn nguyện, còn anh?"
Ưng Phan ôm chặt bạn đời nói:
"Anh cũng mãn nguyện vì đã xây dựng được nên móng cho Vương quốc Tà thần, nhưng nếu có kiếp sau dù ở nơi nào anh vẫn muốn được gặp em, lần nữa cùng em đi hết một đời."
Thái Linh mỉm cười đáp:
"Được, em sẽ đi tìm anh."
Dưới ánh hoàng hôn hai con người vĩ đại nhất thế giới Thú Nhân cùng ngồi ngắm giang sơn của mình, ánh sáng ấm áp chiếu vào họ, xa xa kia là thành trì to lớn.
Tà Khuyết đứng ở phía xa nhìn ngắm khung cảnh bình yên đó, sau lưng là cô cháu gái đang hí hoáy hoàn thành bức họa tuyệt đẹp trước mắt.
Bức họa này về sau được người đời gọi là Đế vương họa, có giá trị vô cùng lớn, được treo ở nơi đẹp nhất, bảo vệ cẩn mật nhất.
Hết.
Bạn cần đăng nhập để bình luận