Bị Xem Là Tà Thần Ở Thế Giới Thú Nhân
Chương 56: Nơi lý tưởng
Chương 56: Nơi lý tưởng
Ưng Phan quyết định băng qua khu vực sinh sống của Tuần Điểu, nơi này thật may mắn khi qua mùa mưa mà các hang động vẫn còn nguyên vẹn, cuộc sống của các thú nhân cũng rất sung túc, hô nước chuyên dụng của bộ lại đây ắp không có dấu hiệu cạn dần, đáng nói gần đó còn có một khoảng rừng xanh đầy quả dại, đôi ba con thú nhỏ lượn lờ ở đó.
Ưng Phan không dám di chuyển lộ liễu vào ban ngày, hắn trèo lên cây cao tránh nắng, cũng ẩn nấp theo dõi tình hình, chờ khi đêm tới quyết định đi vào khu rừng đó.
Trên đường đi tới đây, thứ hắn nhìn thấy nhiều nhất chính là lá vàng héo úa, nước cạn dần, một nơi xanh tươi như thế này rất không bình thường, có khi đây chính là chỗ hắn đang muốn tìm.
Trong khu rừng hắn nhẹ chân di chuyển trong đêm tối, có tiếng côn trùng và động vật thi thoảng vang lên, không quá gần nơi hắn đang đi nên Ưng Phan chẳng lo lắng.
Hắn cứ thế đi mãi cho tới khi trời hửng tia nắng đầu tiên, khi này hắn nhìn thấy một vách đá cao, bên dưới ngập tràn sương mù. Lúc đứng từ trên nhìn xuống hắn cảm nhận được gió, dưới vách núi kia có cái gì đó.
Lúc này phía sau hắn vang lên tiếng động cùng giọng nói của thú nhân, Ưng Phan lập tức tìm chỗ trốn đi.
Có hai thú nhân Tuần Điểu lén la lén lút đi tới gân vách đá, lúc bọn họ lại gân hắn nhận ra đây là cặp đôi, một giống đực và một giống cái.
Tới nơi cả hai nhìn nhau đắm đuối, rồi bỗng ôm chầm lấy nhau, sau đó cứ thế áo váy rơi xuống đất. Ưng Phan bất đắc dĩ phải nhìn một màn đông cung sống giữa ban ngày, may cho hắn năng lực của thú nhân Tuần Điểu này không cao, mới đánh được một hiệp chưa quá mười lăm phút liền ngừng lại, mặc quần áo vào.
Đột nhiên giống cái Tuần Điểu sợ hãi kêu lớn: "Sao trên cơ thể em lại có vết đỏ?"
Thú nhân kia xem giúp cô ta, thắc mắc hỏi: "Mấy nay em có ăn thức ăn lạ gì không?”
Cô gái lắc đầu.Làm gì có, đã mấy ngày rôi em còn chưa theo nhóm giống cái ra ngoài tìm đồ ăn nữa."
"Vậy có bị dính thứ gì lạ lên người không?”
Giống cái bực bội: "Làm gì có..."
Cô ta như nghĩ ra điều gì đó: "Đúng rồi, hôm qua em mới đổi được xà bông từ tay y sư."
Xà bông được đưa về bộ lạc Miêu Điểu trước mùa mưa, ai cũng trông chờ sử dụng nó, nhưng do thiếu nhiên liệu nên mãi tới hôm kia y sư mới tạo ra được viên xà bông đầu tiên.
Số lượng có hạn, nên các giống cái tranh nhau sứt đâu mẻ trán, các thú nhân để có thể lấy lòng được bạn gái cũng tranh thủ tranh một viên. Bạn gái của hắn may mắn có được một viên, hôm nay vì để cuộc hẹn hò tươi đẹp cô ta cố ý dùng nó, nhưng không hiểu sao lại nổi mẩn toàn thân còn rất ngứa ngáy.
"Tộc trưởng tuyên bố xà bông giúp làm sạch cơ thể, còn đem tới mùi hương thơm ngát sao có thể nổi mẩn được chứ?" Thú nhân nghi ngờ.
Giống cái đang rất ngứa ngáy nhịn không được lớn tiếng quát: "Anh không tin em à?”
Thấy giống cái giận dữ, hắn vội an ủi, rồi xin kiểm tra viên xà bông.
Ưng Phan nấp sau bụi rậm nghe bọn họ nói tới xà bông tò mò ngó ra xem, khi nhìn thấy viên xà bông có màu hồng nhạt khác thường không phải đỏ tươi như Thái Linh làm ra, Ưng Phan liền đoán Tuần Điểu thực hiện sai công thức.
Thú nhân ngửi xà bông kiểm tra không thấy dấu hiệu lạ, hắn bèn nói: "Chúng ta quay về hỏi y sư đi, chắc bà ấy biết đáp án."
Chờ bọn họ rời đi, hắn mới chui ra khỏi bụi rậm, ánh mắt nhìn theo bóng lưng hai thú nhân không hài lòng hừ một tiếng thật mạnh.
Thứ đồ ăn cắp bằng phương thức tàn bạo, thì sao có thể đem lại hiệu quả tốt đẹp được!
Ưng Phan nhìn xuống phía dưới, quyết định tìm đường đi xuống, xuyên qua lớp sương mù dày đặc, hắn đặt chân lên một vùng đất khá bằng phẳng, vẫn còn sương mù phảng phất, nhưng có thể thấy được cảnh vật xung quanh.
Cây cối nơi đây khá nhỏ, nhiều cây bụi, đa số cây đều cho quả dại, có một số loài thú nhỏ sống ở nơi này, hắn quan sát thấy chúng ăn quả trên cây liên biết những quả dại đó có thể ăn được.
Hắn hái một quả dài có màu vàng - nếu Thái Linh ở đây, cô sẽ nói cho hắn biết, đây là quả chuối, màu vàng tức là đã chín.
Ưng Phan không thèm bóc vỏ, dùng tay lau vết bẩn trên quả rồi cho vào miệng cắn, hắn nhăn mặt nhưng sau đó chân mày liên giãn ra. Ban đầu có vị hơi chát đắng khó ăn, nhưng nhai vào nhân thì mềm và ngọt.
Hắn cứ thế cắn quả chuối không thèm bóc vỏ đi về phía trước, sương mù dần tan, hắn nhìn thấy ánh sáng. Đi tới đó Ưng Phan phát hiện một bậc thang được tạo ra từ đá võ cùng tự nhiên, trên bậc đây những cây cỏ kỳ lạ, hắn theo bậc thang đi lên cao rồi ra ngoài. Trước mắt hắn là một khu rừng rộng lớn, bên tai còn nghe được tiếng sóng võ như thể đang ở gần hồ lớn.
Hắn vội vàng hóa hình bay lên cao, từ trên nhìn xuống toàn cảnh khu rừng sau sương mù hiện ra rõ ràng. Ba mặt của khu rừng được bao quanh bởi sương mù dày đặc, mặt còn lại chính là hồ lớn, nơi mà Thái Linh gọi là biển.
Cánh rừng khá lớn, ở giữa còn có suối và hồ nước, ngoài cây cối thì vẫn có diện tích đất bằng thích hợp xây nhà, điều đáng nói, do sương mù nên nơi này khá bí ẩn, một mặt giáp biển lớn càng yên tâm hơn, nếu có thú triều đây là chỗ rất thích hợp để ẩn nấp chờ vượt qua tai họa đó.
Thú nhân Tuần Điểu ở đây khá lâu nhưng có vẻ chưa phát hiện ra chỗ này. Ưng Phan thích nơi này, hắn vội vàng hạ cánh xuống đất, quay lại bằng con đường cũ. Ưng Phan muốn chắc Tuần Điểu không biết về nơi này, nên đã canh chừng hơn một ngày không đi ngay.
Sáng hôm sau khi hắn quyết định rời đi, bỗng có một nhóm thú nhân giống đực đi về phía này.
Hắn lặng lẽ quan sát hành động của bọn họ, khi họ đi tới vách đá, nhịp tim Ưng Phan đập mạnh, hắn thâm cầu mong thú nhân Tuần Điểu không biết về nơi bí mật đó.
May mắn bọn họ dừng lại trước vách đá, một thú nhân Tuần Điểu lên tiếng: "Đường cùng rồi, vùng sương mù này rất nguy hiểm chúng ta nên quay lại thôi."
"Nhưng nguồn thức ăn trong rừng đang ít dân, chúng ta phải tìm kiếm ở nơi khác, vừa hay chỗ này chưa có ai khám phá, chúng ta nên xuống thử đi."
Thấy có thú nhân gan dạ đề nghị, Ưng Phan đâm lo.
"Không nên, cậu quên mất truyên thuyết về nơi này rồi à, người ta gọi đó là vực thẳm chết chóc, ai xuống đây đều không thể quay về, dù thức ăn có ít đi chúng ta cũng không nên xuống đó." Nghe nhắc tới truyền thuyết, các thú nhân liên quay lưng rời đi. Ưng Phan không hiểu lắm truyền thuyết này ám chỉ điều gì, nhưng bọn họ bỏ đi mà không xuống đó khiến hắn yên tâm. Hắn đi tới nhìn xuống vách đá lần nữa, lòng tính toán, chờ tới khi đưa mọi người lại đây, hắn sẽ cho lấp cánh cửa hang dẫn vào khu rừng, như vậy càng thêm an toàn. Nghĩ xong biện pháp, hắn gấp rút lên đường quay về hội ngộ cùng nhóm bạn. Nhưng thứ chờ hắn không phải là gặp gỡ mà là mất mát.
Bạn cần đăng nhập để bình luận