Bị Xem Là Tà Thần Ở Thế Giới Thú Nhân
Chương 79: Trong hang đông Bích Ngư
Chương 79: Trong hang động Bích Ngư
“Bọn họ là thú nhân sao?”
"Đúng vậy, tôi thấy họ hóa hình, bay trên không trung, đôi cánh rất đẹp, màu lông đa dạng không giống thú nhân ở các hòn đảo quanh đây."
"Bọn họ cao lớn quá, nhưng da hơi đen bù lại rất đẹp trai. Tôi chưa từng thấy thú nhân nào đẹp trai như bọn họ."
Tiếng ồn ào huyên náo vang lên liên tục bên trai Ưng Phan, hắn nhớ lại khoảnh khắc trước khi chìm vào bóng tối, con thuyên của họ bị một vật thể lạ chém làm đôi, hắn và nhóm Thái Linh bị tách ra, sóng biển cuốn bọn họ trôi đi thật xa va vào những thanh gỗ trắng và thùng hàng rơi ra từ thuyền, cảm giác đau nhón khiến hắn chịu không được mà ngất đi.
Nghĩ tới đây Ưng Phan liền cố gắng mở đôi mắt nặng trịch ra, hắn muốn được nhìn thấy nhóm Thái Linh, không biết tình hình họ thế nào rồi, có tìm được vật để bám vào hay không.
Hắn không quên lời Thái Linh đã dặn trước khi thuyền bị vỡ, đó là cố gắng nắm lấy một thân gỗ nổi.
Khi ấy hắn kéo theo mấy giống đực khác nỗ lực bám vào một thân cây trắng mới nổi được, nhưng do bị va đập nên mới ngất đi, không biết bây giờ đã trôi đến đâu.
Cuối cùng Ưng Phan cũng mở mắt ra, khác với suy nghĩ vẫn đang chìm trong nước của hắn, nơi này không giống như thế giới trong nước mà là trong một hang động.
Trên trân phủ một tầng ánh sáng màu xanh nhàn nhạt, giống như tỏa ra từ bảo thạch đẹp đẽ. Có tiếng nước chảy bên tai, cùng với tiếng cười đùa của giống cái. Ưng Phan quay đầu tìm kiếm tiếng cười kia liền bắt gặp vô số giống cái có màu tóc xanh dương đang bơi lội dưới nước.
Hình ảnh giống cái có mái tóc xanh dương làm hắn nhớ tới người con gái xuất hiện bất thình lình trên biển khi thuyền của họ gặp nạn.
Ưng Phan nhíu mày, hắn có một dự cảm không tốt.
Đột nhiên bên tai vang lên tiếng nói dịu dàng: "Anh tỉnh rôi à?”
Ưng Phan giật mình ngửa đầu nhìn về lên, cô ta không biết đã đến gân hắn từ lúc nào, cúi đầu nhìn hắn, khuôn mặt xinh đẹp, đôi môi chúm chím đang nở nụ cười.
Nước da cô ta rất trắng, trắng đến phát sáng và có cảm giác mỏng manh, mái tóc xanh lượn sóng dài quét lên mặt hắn, mùi tanh nhàn nhạt xộc vào mũi khiến Ưng Phan khó chịu, hắn quay mặt né tránh tóc của cô ta vừa hay nhìn thấy Bạch, Kim và Mã Văn nằm bên cạnh, bọn họ đang hôn mê, không rõ sống chết. Ưng Phan lia mắt một vòng xung quanh, nhịn không được lên tiếng hỏi:
"Đây là đâu?"
Thấy hắn cuối cùng cũng nói chuyện với mình giống cái rất vui vẻ, bơi ra phía trước để thuận tiện nói chuyện.
"Đây là nơi ở của tộc Bích Ngư."
Ưng Phan chưa bao giờ nghe cái tên này, hắn cũng không vội đào sâu, chỉ hỏi điều đang canh cánh trong lòng: "Các thú nhân khác của chúng tôi đâu?"
Giống cái nghiêng đầu nhìn hắn, khi này Ưng Phan mới thấy rõ, tai của giống cái khác với bọn họ, trông như vảy của loài thú sống dưới nước mà Thái Linh hay gọi là cá.
Giống cái chỉ vê phía bên cạnh hắn: "Bọn họ nằm ở đó kìa, anh không nhìn thấy sao?"
Đương nhiên là thấy, nhưng điều Ưng Phan quan tâm chính là nhóm giống cái. Hắn không vui hỏi lại lần nữa: "Ý tôi là các giống cái trên thuyền đâu?"
Nghe hắn hỏi vậy, giống cái kia tỏ ra không vui, làm điệu bộ giận hờn nói: "Anh còn nghĩ tới mấy con người xấu xí đó làm gì nữa, bọn họ đương nhiên là bị sóng biển ăn thịt rồi."
"CÁI GÌ!" Ưng Phan không nhịn được hét lên.
Hắn ngồi bật dậy, ráng nhịn cơn đau đang hiện diện khắp nơi trên cơ thể, nhăn nhó nói: "Ý cô là sao?"
Thấy thái độ của hắn như vậy các giống cái đang bơi ở xa liên từ từ di chuyển tới, dùng đôi mắt xanh phát sáng nhìn hắn chằm chằm.
Ưng Phan rùng mình, hắn ghét loại ánh mắt này, nó như thể đang phán xét hắn vậy. Giống cái bị quát không vui nói: "Anh dám to tiếng với tôi?"
Cô ta nghiến răng: "Ở nơi này anh cần phải phục tùng chúng tôi!"
Lời cô ta vừa dứt, có vài giống cái bên dưới liên nhảy phóc lên ngồi trên tảng đá hắn đang nằm, khi này mới để lộ ra phần thân dưới, đó là một đuôi cá dài với lớp vảy xanh óng ánh bao quanh.
Mấy giống cái ngồi trên đá vươn tay kéo Ưng Phan vào lòng, bắt đầu vuốt ve hắn. Mùi hương tanh tưởi tập kích tứ phía suýt thì làm Ưng Phan ói, đáng tiếc trong bụng hắn giờ một ngụm nước cũng không có nên khó mà ói được thứ gì.
"Bỏ tay ra!" Ưng Phan khó chịu đẩy bọn họ ra.
Khác với giống cái của các bộ lạc trong rừng, nhóm giống cái thuộc tộc Bích Ngư mạnh đến bất ngờ, đôi bàn tay có màng kỳ quái của bọn họ như thể ẩn chứa đây sức mạnh, đè Ưng Phan không cho hắn giấy giụa.
Các giống cái ôm hắn, vuốt ve hắn, liên tục dùng những lời nói dụ dỗ hắn, về sau sức chống cự của Ưng Phan ngày càng yếu đi, đôi mắt vốn chứa đầy bực dọc và căm tức bỗng trở nên đờ đẫn, từ từ khép lại ngã vào lòng giống cái bên cạnh.
Khi này các giống cái Bích Ngư mới dừng những lời dụ dỗ lại, nhíu mày nhìn nhau.
Một giống cái nói: "Tinh thân thú nhân này quá mạnh.
Thông thường các thú nhân khi rơi vào tay Bích Ngư chỉ cần nhìn và nghe thấy giọng nói của họ đều sẽ mê man, nói gì nghe đó, nhưng thú nhân này khiến bọn họ phải hợp sức dùng đến tầng âm ma mị nhất mới có thể ru được, nhưng cũng chẳng thể chiếm lấy tâm trí hắn, chỉ có thể lần nữa làm hắn rơi vào hôn mê.
Giống cái mang nhóm Ưng Phan về không vì Ưng Phan khó nhăn mà khó chịu, ngược lại, cô ta vô cùng hưng phấn nói: "Nếu thế thì mấy chị giao tên này cho em đi, để mình em huấn luyện hắn, khi nào hắn ngoan ngoãn rồi thì mấy chị tha về rặng san hô của mình hưởng dùng cũng không muộn.
Các giống cái khác có vẻ không hài lòng, nhưng nghĩ tới sự ương bướng của Ưng Phan cũng đâm chán, bèn đồng ý để giống cái kia độc hưởng một mình Ưng Phan, còn bọn họ vây tới bên cạnh ba thú nhân đang hôn mê, thèm thuồng liếm môi bắt đầu chia chác xem ai sẽ lấy thú nhân nào.
Chỉ có ba thú nhân, trong khi ở đây có đến hai mươi giống cái Bích Ngư, cuộc chia chát trở nên khó khăn. Nói qua nói lại một hồi, các giống cái bắt đầu đánh nhau không ai chịu nhường ai. Mặc kệ những người khác tranh giành, giống cái có được Ưng Phan rất vui, một mình vuốt ve cơ ngực săn chắc của hắn, còn vươn lưỡi liếm lên làn da bánh mật khỏe khoắn. Ánh mắt xanh của ả híp lại, sung sướng nói: "Thật là mạnh mẽ, không biết các khối cơ bắp này khi đè lên người của mình có khiến mình sung sướng không nhỉ!"
Ánh mắt cô ta lóe sáng nhìn xuống phía dưới, nơi có vật nam tính của Ưng Phan, khát khao nhìn không rời. Không biết cô ta tưởng tượng điều kỳ quái gì, đột nhiên hai má đỏ ửng, ánh mắt mê ly, miệng phát ra vài tiếng ư ử bất thường... ...
Thú nhân lạ đi đến trước mặt Thái Linh, do hắn mặc quá kín nên cô không thể nhìn rõ thực trạng cơ thể hắn.
Hắn lên tiếng: "Đứng lên đi theo tôi."
Thái Linh ôm lấy Tà Khuyết đứng lên, châm chậm đi theo thú nhân kia vào rừng. Rừng nơi này rất rậm rạp có khá nhiều loại cây giống với Trái Đất, như nho, mít và cả cà chua...
Mới đi một đoạn Thái Linh đã nhìn thấy vô số đồ ăn, bụng cô vì thế mà reo âm ầm. Tay cô cử động muốn hái vài quả cà chua bỏ bụng để đỡ đói.
Đột nhiên thú nhân đi trước cô nhắc nhở: "Đừng ăn bậy bạ, đa số các loại trái cây đẹp mắt đều có độc."
Thái Linh giật thót, hắn không quay đầu vẫn biết cô tính làm gì. Dù rất đói nhưng nghe lời hắn cô vẫn không dám ăn. Cô nhìn mặt đất, ở dưới mỗi gốc cây cà chua, quả chín nằm chồng chất. Nếu là một loại quả ăn được, chắc chắn không bị bỏ uổng thế này, xem ra giống đực trước mặt không lừa cô.
Thái Linh cố kiên trì đi theo hắn, mắt không nhìn loạn để bụng đỡ phiền.
"Tới rôi, cô đứng đây chờ." Đột nhiên thú nhân phía trước dừng lại.
Thái Linh phanh gấp để không phải va vào hắn. Cô nhìn bóng lưng cao lớn chắn trước mặt, muốn hắn cút đi để nhìn tình hình phía trước.
Sau khi căn dặn cô chờ tại chỗ, hắn đi thẳng về phía trước.
Khi này Thái Linh mới thấy trước mặt cô là một vùng đất trống bên cạnh hồ nước, ở đó có một nhóm thú nhân khoảng 40 người đang trú dưới gốc cây lớn, ai cũng bịt kín mít hệt như thú nhân lạ mặt kia, kể cả trẻ con. ...
Tình hình là mạng nhà mình buổi tối hôm qua quá yếu, không thể vào web đăng chương được, nên giờ mình đăng bù, chúc mọi người ngày tốt lành.
Bạn cần đăng nhập để bình luận