Bị Xem Là Tà Thần Ở Thế Giới Thú Nhân
Chương 130: Cách giải quyết tình yêu của giống
Chương 130: Cách giải quyết
tình yêu của giống đực
Lạc Nhật đã nghe Bảo Long nói qua, bộ lạc Tà thân có tượng thần, có nhà ở đẹp vô cùng. Hắn cứ nghĩ những căn nhà mà họ xây cùng lắm cũng giống như căn nhà sàn của các thú nhân ở vùng đất kia, nhưng không, kiểu nhà này rất độc đáo, không nằm cách mặt đất, có các ô cửa nhỏ, màu sắc rất đẹp.
Đặc biệt là bức tượng màu vàng ở giữa bộ lạc, rất lớn, đứng sừng sững uy nghi khiến ai nhìn thấy cũng bất giác run chân muốn quỳ lạy.
Bảo Long bên cạnh đã tới đây một lân, ấy vậy mà lần này vẫn không giấu được sự trầm trồ, tấm tắc khen: "Nhiều nhà quá, căn nào cũng đẹp. Ê mà trang phục của thú nhân Tà thân hình như cũng thay đổi rồi. Tôi mới rời đi mấy ngày họ đã có đồ mới, quá trâu bò!"
'Lạc Nhật sao anh lại tới đây?” Tiếng Thái Linh vang lên cắt ngang lời cảm thán của Bảo Long.
Vừa thấy cô Bảo Long đã xông lên, hỏi dồn vụ trang phục. Thái Linh chỉ đành trả lời: "Đây là quân áo, được làm bằng sợi tơ, hay còn gọi là vải, mặc rất thoải mái, tốt hơn da thú rất nhiều, chỉ là không dày bằng da thú."
Ngay lúc này, bất ngồ trên cao một thú nhân Mã Điểu hạ cánh xuống, toàn thân hắn đầy vết thương lớn nhỏ trông rất chật vật, đặc biệt khi hóa về hình người, da vàng vọt xanh xao như thể mấy ngày rồi không ngủ.
Hắn mệt mỏi hướng các thú nhân Tà thân nói: "Mọi người chuyển tới nơi này, làm tôi tìm mất mấy ngày. Cứ tưởng mọi người đã gặp chuyện, may quá không sao!"
Lúc nhìn thấy hắn các thú nhân Tà thân vô cùng ngạc nhiên, không nghĩ có ngày sẽ gặp lại một thú nhân đã rời đi. Thái Linh vội mời người vào bộ lạc.
Ưng Phan dẫn nhóm Lạc Nhật và thú nhân Mã Điểu đi về phía nhà của hắn, vì là căn nhà chung của hai người nên khá lớn, đồng thời hắn quen nhóm Lạc Nhật nên đưa họ về nhà mình là hợp lý nhất.
Các giống cái Nhật Điểu đi phía sau, liên tục nhìn trang phục của thú nhân Tà thần, ánh mắt không che dấu nổi sự thích thú, cô đẩy tôi, tôi đẩy cô, muốn người kia đi hỏi Thái Linh cách may quần áo kiểu này. Nhưng chưa kịp hỏi thì đã được dẫn vào nhà Ưng Phan. Khi bước vào trong bọn họ tròn mắt kinh ngạc, sàn nhà được ốp gạch màu trắng, tường cũng màu trắng, đồ nội thất màu gỗ sang trọng.
Các thú nhân vốn quen đi chân trần, lúc bước vào nhà thấy bàn chân mình để lại vệt đen, nên ngần ngại không dám bước tiếp.
Thái Linh hiểu ý, đem nước và vải đến để họ lau chân. Sau khi vệ sinh sạch sẽ các thú nhân Nhật Điểu mới dám vào nhà, ngồi xuống ghế.
Lạc Nhật không thể kìm chế được nữa lên tiếng hỏi: 'Đây cũng là nhà sao?"
Nghe vậy Ưng Phan liền đoán được, hắn đã tới gặp nhóm thú nhân Mã Điểu, bèn gật đầu đáp: "Đây là nhà, nhưng là kiểu nhà cấp bốn."
Tên cấp bốn là do Thái Linh dạy cho.
Lạc Nhật nhìn xung quanh rồi hỏi: "Tộc chúng tôi có thể trao đổi cách xây nhà này không?”
Ưng Phan nhìn Thái Linh muốn xem thử cô có ý định nói gì không, nhưng Thái Linh mỉm cười, không nói gì, điều này chứng tỏ cô muốn giao lại toàn quyền cho Ưng Phan quyết định.
Ưng Phan hiểu ý, đứng ra giải quyết câu hỏi của Lạc Nhật: "Trao đổi đương nhiên là được, nhưng phải nhìn xem đồ vật trao đổi bên anh có đáng giá không đã.
Lạc Nhật không vì đi cầu người mà yếu thế, hắn nói thẳng: "Đồng minh và tin tức có kẻ đến từ bên kia hồ lớn đã dùng cách thức chữa gãy chân gãy tay của Thái Linh và được các thú nhân tung hô, xem như thân giáng thế."
Thú nhân Mã Điểu đến báo tin nghe vậy vội xen vào. Tôi hôm nay tới đây cũng là để báo tin cho mọi người, hình như đã có nhóm thú nhân thoát được khỏi rạn san hô."
Thái Linh nhíu mày, cô không biết có kẻ học được cách chữa thương này, đang tính hỏi là ai thì thú nhân Mã Điểu lên tiếng.
"Nếu là thú nhân biết chữa vết thương gãy tay chân có khả năng chính là Vi, y sư bộ lạc Hùng Điểu."
Nghe tới Hùng Điểu, cả Ưng Phan và Thái Linh đều chau mày, mối thù với tộc thú nhân này rất lớn, cứ tưởng rời đi rồi không còn liên hệ, nào ngờ bọn họ cứ như âm hồn không tan, mò tới tận đây.
Lạc Nhật nhắc thêm về lời đồn thú nhân Tà thần, nghe tới đây Ưng Phan liên không vui nói: "Mặc kệ bên ngoài đồn thế nào, chỉ cân không động tới chúng tôi, chúng tôi sẽ không làm gì họ, ngược lại nếu có ý khiêu khích thì đừng trách.
Lạc Nhật nói ra tình hình hiện giờ của Tà thân.“Nhân số ít, nên tốt nhất anh nên kết đồng minh. Nhật Điểu nguyện kết đồng minh với các anh."
Ưng Phan cười nhạt: Anh không sợ sau này khi bị các tộc thú nhân trên vùng đất này biết anh giao lưu với Tà thần sẽ quay lưng với tộc anh à, lúc đó khéo khi họ sẽ đuổi toàn bộ tộc nhân của anh ra khỏi lục địa này đấy."
Lạc Nhật ung dung đáp: 'Khi ấy nếu tôi có thể xây dựng được một nơi như thế này, bọn họ dám nói tộc chúng tôi chơi chung với thú nhân tội lỗi? Làm gì có thú nhân bị ghét bỏ nào có thể xây nhà và dựng tượng thần được như này."
Thái Linh thích kiểu thú nhân chỉ nhắm vào thực lực hơn là lời đồn như Lạc Nhật, cô rất muốn kết giao với Nhật Điểu, nhưng quyền quyết định nằm ở Ưng Phan, nên cô tiếp tục giữ im lặng.
Không còn chuyện cần thú nhân Mã Điểu, Ưng Phan cho người dẫn hắn đi ăn gì đó và nghỉ ngơi.
Người mang thú nhân Mã Điểu đi chính là Mã Văn, hắn dẫn thú nhân đó và nhà mình. Khi bước vào trong Mã Văn hỏi tình hình hiện tại của bọn họ. Thú nhân đó thật thà trả lời, sau đó hỏi Mã Vẫn: "Bây giờ nếu chúng tôi quay lại muốn gia nhập vào bộ lạc Tà thân các anh có chịu không?”
Mã Văn lắc đầu: "Cái này tùy vào tộc trưởng, hơn nữa nếu giờ nhóm Mã Văn quay lại, chúng tôi cũng không dám đặt niềm tin vào lòng trung thành của mọi người.' Một thú nhân vì nhìn thấy cuộc sống tốt đẹp của họ mới gia nhập, vậy sau này khi Tà thân gặp khó khăn liệu họ có bỏ đi không? Mã Văn không muốn cho thú nhân đồng tộc cơ hội, nên mới chọn nói thẳng.
Thú nhân Mã Điểu chỉ có thể im lặng, giờ đây hắn cực kỳ hối hận vì hồi xưa không theo chân Phí, nhưng thời gian chẳng thể quay lại, chỉ đành chờ trở về kể lại cho nhóm thú nhân bên kia nghe, xem họ quyết định thế nào.
Ưng Phan vẫn không vội trả lời Lạc Nhật, chỉ nói: "Nếu anh không bận gì, có thể nán lại đây cùng tham gia lễ thành lập bộ lạc và lễ cưới của tôi với Thái Linh, chờ làm xong hai lễ này chúng ta sẽ bàn bạc chuyện đồng minh."
"Anh và Thái Linh sắp cưới!" Giọng của Lạc Nhật đột nhiên cao vút.
Những ai có mặt đều giật mình. Ưng Phan thì thâm cười trong bụng vì đã có thể chọc giận Lạc Nhật. Ưng Phan gật đầu, nắm tay Thái Linh khoe khoang: "Hai chúng tôi tâm đầu ý hợp, đám cưới được tổ chức vào ngày này cũng xem như là hai chuyện vui cùng lúc.'
Lạc Nhật đột nhiên đứng lên, nghiêm túc nhìn Ưng Phan nói với hắn: "Anh có thể đi cùng tôi ra ngoài không, đến một nơi chỉ có hai ta."
Nhìn vào mắt Lạc Nhật, Ưng Phan biết hắn muốn gì, chuyện này chỉ có hai thú nhân mới có thể giải quyết được.
Ưng Phan không chần chừ gật đầu: 'Đương nhiên.
Rồi hắn đứng lên.
Thái Linh không hiểu sao lại phải đi, cô có cảm giác không tốt, bèn kéo Ưng Phan lại, dồn hỏi Lạc Nhật: "Anh muốn nói chuyện gì, nói ở đây không được sao?"
Lạc Nhật không đáp, nhìn về phía Ưng Phan đầy khiêu khích. Ưng Phan ôm Thái Linh vào lòng, vỗ về cô, ánh mắt hơi liếc qua Lạc Nhật, vui vẻ khi thấy hắn nghiến răng vì ghen tức.
Ưng Phan an ủi Thái Linh: "Đừng lo, không có chuyện gì nguy hiểm đâu. Em ở nhà chuẩn bị đồ ăn đi, hôm bữa em có bảo sẽ làm món sườn xào chua ngọt cho anh mà, vậy hôm nay làm luôn tiện thể đãi khách."
Thái Linh hơi lo, nhưng cô hiểu chuyện giữa các giống đực mình không nên can thiệp vào quá nhiều, hơn nữa Lạc Nhật là người quen nên chắc không sao.
Nhóm Lạc Bình nhìn nhau trong ánh mắt đều ẩn chứa chút trông mong, hy vọng lân này tộc trưởng của mình có thể dành chiến thắng, như vậy tộc của bọn họ sẽ có trong tay dược sư tài giỏi là Thái Linh.
Bạn cần đăng nhập để bình luận