Bị Xem Là Tà Thần Ở Thế Giới Thú Nhân

Chương 185: Đoat lấy thân xác cô ta

Chương 185: Đoat lấy thân xác cô taChương 185: Đoat lấy thân xác cô ta
Chương 185: Đoạt lấy thân xác cô ta
Mật Tâm dò hỏi Bà Bà: "Để trở thành một hoàng hậu giống cái phải đạt những yêu cầu nào?"
Bà Bà không hề giấu: "Trong dự kiến thần nói, hoàng hậu phải là người điềm tính, khôn ngoan, không nóng nảy, yêu thương mọi người. ˆ
Nói tới đây bà thở dài: "Trước kia bà luôn nghĩ Thái Linh chính là hoàng hậu vì cô ấy có đủ những phẩm chất đó, nhưng bây giờ không hiểu vì nguyên nhân gì lại nóng tính, khó ưa như thế, nếu cô ấy không thay đổi chỉ e Thần sẽ tìm người khác làm hoàng hậu mất."
Thấy Bà Bà buồn, Mật Tâm lại rất vui, bởi cô ta đã tìm được cách để ép Thái Linh trở thành một giống cái không có đủ phẩm chất như Thần yêu cầu.
Mật Tâm chào tạm biệt Bà Bà đi thăm thú một vòng trong bộ lạc, sau đó tìm đến nơi giam giữ Thái Linh.
Khác với tưởng tượng của cô ta, nơi giam Thái Linh phải là chỗ hoang tàn nào ngờ khi tới, đó là một ngôi nhà nhỏ xung quanh trông đầy hoa, trông không khác gì một chỗ nghỉ dưỡng, kiểu này làm sao giống nơi dành cho kẻ có tội.
Mật Tâm nghiến răng, cô ta phải tống Thái Linh khỏi bộ lạc tà Thần, sau đó tìm cách giết chết để Thái Linh mãi mãi không thể trở vê.
Mật Tâm thử mở cổng, nào ngờ có thể đi vào, cửa vào nhà chính cũng không khóa. Mật tâm dễ dàng xâm nhập vào bên trong ngôi nhà nhỏ.
Mật Tâm nhìn thấy Thái Linh đang ngồi thẫn thờ trên ghế gỗ trong phòng ngủ nhìn ra ngoài cửa sổ, ngắm vườn hoa xinh đẹp.
Cô ta lên tiếng: "Chào bạn thân."
Thái Linh quay đầu nhìn lại, khi thấy Mật Tâm mặc quần áo của mình cô ta phát điên đứng phắt dậy, chỉ tay vào Mật Tâm quát lớn: "Cô dám mặc quần áo của tôi!"
Mật Tâm khi này không còn giả bộ hiên lành hay yếu đuối nữa, phô ra trọn vẹn vẻ mặt độc ác và xấu xí của mình.
Đắc ý nói: "Bộ quần áo này là Ưng Phan cho tôi, anh ấy bảo tôi mặc hợp hơn cô, còn cho tôi ngủ trong phòng của hai người."
Thái Linh nghe những lời vô lý đó lại tin thật, tức đến mức đánh mất lý trí, xông lên tấn công Mật tâm. Mật Tâm không để cô ta hành hạ như trước chống cự quyết liệt, còn không ngừng dùng lời nói công kích: "Có giỏi cô cào vào mặt tôi đi, có càng nhiều vết sẹo trên mặt Ưng Phan càng thương tôi hơn."
Nghe vậy Thái Linh nào dám làm gì, chần chừ không biết nên xuống tay ở đâu. Chỉ chờ có thế Mật Tâm liên lật ngược tình thế, đè Thái Linh xuống đất, sung sướng nói: "Cô có biết Bà Bà nhìn thấy dự kiến gì không? Bà thấy tộc Tà thân sau này trở thành một bộ lạc rất lớn, Ưng Phan sẽ trở thành đức vua còn tôi thì thành hoàng hậu, cô khi ấy chẳng thấy đâu nữa, ha ha."
Thái Linh sững sờ, trốn trong thân xác chính mình đã lâu, nên cô biết dự kiến Bà Bà nhìn thấy luôn đúng sự thật, nếu đúng như những gì Mật Tâm nói vậy cô ta phải làm sao đây, cô ta không muốn đánh mất Ưng Phan, cũng không muốn đánh mất chức vị cao quý mà Thái Linh dị giới đã dành về.
'Không đúng, cô lừa tôi! Thái Linh muốn thoát khỏi sự kìm kẹp của Mật Tâm chạy đi tìm Bà Bà hỏi cho ra lẽ.
Nhưng Mật Tâm nào để cho cô ta đi dễ thế, liên tục nói ra những lời công kích khiến Thái Linh mất bình tĩnh điên cuồng la hét. Mật Tâm sung sướng nhìn người nằm dưới thân mình điên cuồng chửi bới như một ả điên, cô ta ước gì có ai đó nhìn thấy cảnh này ngay bây giờ, sau đó sẽ đuổi Thái Linh đi.
Cũng giống như Thái Linh, chỉ vì một phút vui sướng Mật Tâm không kìm được Thái Linh đang điên cuồng phía dưới, bị đẩy ngã.
Thái Linh không quân tâm Mật Tâm lao ra ngoài chạy về phía nhà Bà Bà.
Mật tâm nhớ lại những lời mình nói, sợ hãi vội vàng chạy theo.
Khi ra tới cửa cô ta bỗng dừng lại, quay người nhìn con dao làm bằng chất liệu kỳ lạ nằm trên bàn bên cạnh đĩa trái cây.
Một ý nghĩa đen tối chợt lóe lên, Mật tâm cần dao chém vào cánh tay mình, sau đó ôm vết thương chạy ra ngoài, vừa chạy vừa gào lớn.
"Thái Linh mau dừng lại cô không được làm hại người khác, Thái Linh mau dừng lại!"
Nghe cô ta kêu loạn các thú nhân xung quanh đều để ý, khi thấy Mật Tâm ôm vết thương gấp gáp chạy đi ai cũng lo lắng đến hỏi han.
Mật Tâm vừa khóc vừa nói: "Tôi đến thăm Thái Linh vừa nói vài câu cô ấy liên dùng vật nhọn đâm tôi sau đó bỏ chạy!"
Nhớ tới loại độc mà Thái Linh đang mắc phải, giờ đây cô ấy không thể kiểm soát được hành vi của mình, mọi người sợ cô ấy làm hại tới Bà Bà vội vàng đuổi tới.
Thái Linh đã vào nhà Bà Bà, nhìn thấy Bà Bà đang quỳ cầu nguyện trong phòng liền lao tới bóp cổ dồn hỏi chuyện hoàng hậu và đức vua.
Bà Bà khổ sở nói trong sự ép buộc: "Dự kiến của thân đã gửi xuống, đính xác phải chọn Mật Tâm." "KHÔNG!" Thái Linh gào lớn.Tôi mới là hoàng hậu, bà nhìn dự kiến sai rồi!"
Bà Bà ho khụ khụ cố gắng trả lời: "Bà lừa cháu làm gì, nếu cháu muốn làm hoàng hậu trừ khí đoạt lấy thân xác của cô †a.'
Nghe tới đây hai mắt Thái Linh bừng sáng, hơi ai hết cô ta biết chuyện đoạt xác là hoàn toàn có thể. Nếu thân xác này không cho cô ta được địa vị cao quý, cùng thú nhân tốt nhất thì bỏ nó đi cũng không sao, giống như khi trước cô ta từ bỏ cuộc sống, Thái Linh dị giới thay thế và cuộc đời cô ta đã đổi khác, bây giờ cũng có thể làm như vậy.
“Thái Linh mau buông Bà Bà ral"
Tiếng hét của Mật Tâm khiến Thái Linh để ý, quay đầu nhìn Mật Tâm với ánh mắt đầy ý cười.
Mật Tâm vốn muốn nói thêm để Thái Linh nổi điên, nào ngờ bắt gặp ánh mắt kỳ lạ của cô ta, cơ thể không tự chủ được rùng mình, sợ hãi lùi lại.
Thái Linh mỉm cười lẩm bẩm: "Đúng rồi đoạn lấy thân xác đó!"
Bà bà đang bị bóp cổ khó khăn hít thở nghe được lời này liền mỉm cười.
Bạn cần đăng nhập để bình luận