Bị Xem Là Tà Thần Ở Thế Giới Thú Nhân
Chương 179: Muốn cứu Thái Linh chỉ có môt các
Chương 179: Muốn cứu Thái Linh chỉ có một cách
Vừa thấy Ưng Phan xuất hiện, Đại Kiêu liên bỏ qua Thái Linh hướng về phía hắn thỉnh tội: "Tộc trưởng Tà thần, hôm nay chúng tôi đến đây là muốn gửi lời xin lỗi đến các thú nhân Tà thần, những chuyện vừa qua và cả chuyện trên vùng đất cũ bên kia hồ lớn nữa, đều là do chúng tôi không có hiểu biết nên mới làm như vậy, mong Tà thần có thể bỏ qua và vươn tay giúp đỡ chúng tôi đôi chút.'
Ưng Phan nhìn chăm chú vào Đại Kiêu, thú nhân này rất khôn ngoan, biết chọn đối tượng nói chuyện.
Ưng Phán đáp lời hắn: "Tà thân sẽ không làm khó mấy người, mấy người đi đi sống ở đâu cũng được chỉ cần cách xa bộ lạc Tà thần là được."
Đại Kiêu không muốn kết quả này, hiện tại ở nơi đây bọn họ như chuột chạy qua đường, chẳng ai muốn nhận, cả vùng đất này ở đâu cũng có chủ, bọn họ không còn nơi nào để đi.
Đại Kiêu vội xin: "Tộc trưởng Tà thần, hiện tại nhóm thú nhân chúng tôi không còn nơi nào để đi cả, các bộ lạc khác ngoài kia đã từ bỏ không muốn thân cận với chúng tôi, nơi chúng tôi ở không có hang động, nên mong tộc trưởng có thể khoan hồng giúp đỡ."
Ưng Phan bật cười: "Mấy người là ai mà Tà thần phải giúp đỡ?"
Đại Kiêu mím môi không biết phải trả lời thế nào, các thú nhân đi theo hắn cúi mặt không đáp.
Ưng Phan không muốn dây dưa thêm với nhóm người này, nói với Thái Linh: "Mọi chuyện ở đây giải quyết xong hết rôi chứ?"
Thái Linh có cảm giác Ưng Phan đối xử với mình hơi khác, giọng nói của hắn dành cho Thái Linh dị giới kia đặc biệt nhẹ nhàng, còn với cô thì cứ như thể đang quở trách.
Cô không vui đáp lại: "Xong rồi!"
"Vậy thì đi vê nhà đi."
Thái Linh khó chịu: "Sao lại đuổi em vê, bình thường mọi chuyện trong tộc đều là do hai ta cùng nhau giải quyết kia mà?”
Ưng Phan nhàn nhạt đáp: "Thì giờ có chuyện gì nữa đâu, em ở đây muốn giải quyết cái gì?"V I P T R U Y E N F U L L - K h o t r u y ệ n d i ch m i ễ n p h í
Thái Linh bực bội, giậm chân một cái thật mạnh hùng hổ bước đi. Một lúc sau cô ta quay lại quát lớn với Mật Tâm: “Cô còn không mau theo tôi, con chó kial"
Ưng Phan trừng mắt nhìn Thái Linh, hắn không muốn giống cái này hủy đi danh tiếng của Thái Linh.
"Không được dùng những từ như thế, em nên nhớ em làm giáo viên dạy chữ cho mọi người đấy!" Thái Linh đỏ mặt vì bực, chờ Mật Tâm chạy tới gần cô ta tức tối quay người rời đi.
Mật Tâm liếc nhìn Ưng Phan, ánh mắt lóe lên chút ánh sáng kì lạ, nhưng cô ta nhanh chóng thu lại, vội vàng chạy theo Ứng Phan.
Ưng Phan cũng không muốn dài dòng, quay lưng muốn đi.
Đại Kiêu phía sau hốt hoảng gọi lớn: "Tộc trưởng Tà thân xin dừng bước. Ngài nói xem muốn chúng tôi làm gì ngài mới chịu giúp chúng tôi?”
Ưng Phan dừng chân quay đầu nhìn hắn, đáp một cách lạnh nhạt: "Trừ khi mấy người trở thành thành viên của bộ lạc Tà thân, lập lời thê trung thành trước tượng Tà thân thì chúng ta sẽ giúp, nếu không hãy rời đi đi, sống hay chết là do số phận của mỗi người."
Đại Kiêu nhìn nhóm thú nhân đi theo mình, hỏi bọn họ: "Mọi người tính thế nào?"
Các thú nhân đều nhìn về phía bộ lạc Tà thần, những công trình đó đều là dành cho thú nhân cư ngụ, nơi đây không có hang động, nên muốn sống chắc chắn phải ở trong những công trình như thế, nếu họ không quy phục Tà thần liệu phải đi đến nơi nào.
Đột nhiên trên cao xuất hiện tiếng thú nhân vỗ cánh. Có mười thú nhân xa lạ đáp xuống đất.
Nhóm Ưng Phan vốn đã đi cũng phải quay người lại vì mấy vị khách lạ mặt này.
Thú nhân tới là mười tộc trưởng của mười bộ lạc khác nhau, vừa xuất hiện liên cung kính cúi chào Ưng Phan, nói ra mục đích của mình.
"Thưa tộc trưởng Tà thần, chúng tôi đến đây hôm nay là muốn được hợp tác cùng với Tà thần."
Ưng Phan nghe vậy liền bật cười.'Muốn hợp tác, mọi người có thể đưa ra thứ gì để hợp tác đây?"
Mười thú nhân nhìn nhau.
Cuối cùng thú nhân Kê Điểu lên tiếng: -Hiện tại chúng tôi không có gì trong tay, nên tùy theo ý của tộc trưởng Tà thân, chỉ cân Tà thân muốn cứ việc nói với chúng tôi."
Ưng Phan không muốn đối đầu với các tộc thú nhân trên vùng đất này, nếu có thể sống hòa thuận cũng là chuyện tốt.
"Vậy mời vào trong này, chúng ta cùng bàn bạc.'
Thấy các thú nhân của bộ lạc khác được mời vào trong Đại Kiêu không cam tâm, hét lớn: "Tộc trưởng Tà thần, nếu ngài muốn gì ở chúng tôi xin cứ nói, chúng tôi chắc chắn mình có giá trị, xin ngài hãy cho chúng tôi cơ hội.'
Ưng Phan nhìn Đại Kiêu cùng các thú nhân đến từ bên kia biển lớn, hắn tự hỏi nếu Thái Linh ở nơi này cô ấy sẽ đưa ra quyết định gì đây, chắc chắn là không đuổi cùng diệt tận mà sẽ cho bọn họ một cơ hội, nhưng cơ hội này sẽ đi cùng một cái giá không rẻ.
"Được rồi, cậu đi theo vào đi, còn các thú nhân khác đứng ở đó."
Đại Kiêu thở phào một hơi quay lại dặn dò các thú nhân khác không được làm loạn, rồi nhanh chân đuổi theo. ...
Tại nhà Bà Bà, sau khi Ưng Phan rời đi bà miệt mài cầu nguyện với Thần, chỉ mong nhận được chỉ dẫn vê chuyện của Thái Linh.
Cuối cùng nhờ lòng thành bà đã gặp được một giấc mơ rất lạ, trong mơ bà thấy mình đứng giữa vùng tối tăm, trước mặt có một tia sáng nhỏ, từ trong tia sáng một giọng nói cất lên, trâm ấm và cực kỳ uy nghiêm.
Giọng nói ấy bảo rằng: "Muốn linh hồn tỉnh lại, trừ khi chủ nhân của thân xác tình nguyện nhường lại.'
Bà Bà giật mình mở mắt, hai tay siết thành đấm lẩm bẩm: "Phải làm thế nào để Thái Linh Miêu Điểu tự mình nhường lại thân xác đó đây?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận