Bị Xem Là Tà Thần Ở Thế Giới Thú Nhân
Chương 157: Đêm trăng thứ hai
Chương 157: Đêm trăng thứ hai
Ống khói nhà bếp bay lên làn sương xám, Ưng Phan vội vã về nhà. Mấy ngày nay vì bận sắp xếp xây dựng lại những ngôi nhà hư nát trong bộ lạc, hắn vẫn chưa dùng bữa cơm đàng hoàng nào với Thái Linh, còn cả việc kiểm tra xem cô có còn là cô hay không nữa.
Nghĩ tới đây hắn bước nhanh vào nhà, mùi hương thức ăn bay lượn khắp nơi. Ngoài kia đất trời một mớ hỗn độn, nhưng nơi này vẫn là chốn bình yên.
Ưng Phan dễ dàng đoán ra các món ăn hôm nay thông qua mùi hương trong không khí. Thịt kho tàu, sườn xào chua ngọt, canh cá nấu chua, cùng rau xào đây là những món chỉ có Thái Linh của hắn mới có thể làm được, xem ra cô vẫn là cô.
Hắn tựa vào cửa bếp nhìn người con gái có vóc dáng nhỏ nhắn đang tập trung thử thức ăn, nếu món nào đó được nêm gia vị ưng ý, cô sẽ gật đầu, món nào không vừa ý liên lắc đầu tặc lưỡi ra chiêu khó chịu.
Những biểu cảm và thói quen này có thể Thái Linh không biết, nhưng Ưng Phan thì nắm rất rõ, hắn hiểu cô còn hơn cả chính bản thân mình.
Hắn bước nhẹ đến phía sau người bạn đời, ôm lấy eo cô làm Thái Linh giật mình.
"Ái, anh về khi nào vậy, sao đi không phát ra tiếng, suýt nữa thì em làm đổ canh lên người anh rồi!" Thái Linh quở trách, trên tay cô đang cầm một muỗng gỗ chứa đầy nước canh nóng.
Ưng Phan tựa căm vào vai cô, đôi môi nam tính hôn lên cổ cô, hỏi: "Hôm nay em nấu canh gì vậy?"
Thái Linh đã quen với cử chỉ thân mật này của hắn, bật cười đưa muỗng canh mà cô đã thử qua một ngụm tới môi hắn."Anh thử xem." Nhìn nước canh trắng đục trong muỗng, Ưng Phan không ngại mở miệng uống cạn.
"Là canh xương hầm, thơm quái"
Thái Linh dùng khủy tay thụi vào bụng hắn một cái thật nhẹ: "Buông em ra nào, cần phải thêm chút muối cho canh, làm xong chúng ta ăn luôn, trời sắp tối rồi."
Ưng Phan khi này mới buông cô ra, hắn nhanh tay phụ vợ đưa dụng cụ ra bàn ăn, sau đó là các món ăn.
Chỉ có hai người nhưng lượng thức ăn trên bàn nhiều đến nỗi mười người ăn vẫn đủ, Thái Linh luôn nấu nhiều như thế, do sức ăn của Ưng Phan rất khỏe.
Trong bữa cơm Thái Linh có hỏi về nhóm giống cái Bích Ngư.Bọn họ sao rồi?"
Ưng Phan khó chịu nhăn nhó nói: "Anh không muốn quan tâm, em đừng nhắc tới bọn họ làm gì?" Biết chồng mình từng ăn khổ trong tay bọn họ, còn suýt nữa sinh con đẻ cái với một giống cái Bích Ngư, Thái Linh buồn cười, gắp cho bạn đời một phần sườn xào chua ngọt, khuyên nhủ: "Chuyện qua rồi cho qua đi, nếu nhìn thấy gái trị ở họ thì cứ dùng, không cũng đừng lấy mạng họ, nếu đổ máu quá nhiều trên vùng đất của chúng ta, em chỉ e sau này không được bình an."
Ưng Phan gật đầu: "Anh biết rồi, em mau ăn đi. Hôm nay em thấy ổn chứ?"
Thái linh hiểu Ưng phan đang hỏi về điêu gì, cô gật đầu: "Tạm thời vẫn không thấy dấu hiệu bất thường nào."
Ưng Phan nhìn cô chăm chú, ánh mắt tràn đầy yêu thương: "Anh hy vọng cô ta hiểu được, nơi này không ai chào đón cô ta cả, tốt nhất cô ta nên đi đầu thai, đừng quay lại làm gì.'
Thái Linh cũng mong được như vậy, nếu Thái Linh Miêu Điểu có quay lại và giành lấy cơ thể này, cô cũng đành chịu, đơn giản vì đây là cơ thể của cô ta, nhưng cô cũng là con người, nên có lòng tham, ở nơi này cô có gia đình, có bạn bè, còn có cả một bộ lạc mà cô cùng các thú nhân dồn bao nhiêu công sức để thành lập, nên cô không muốn nhường cho kẻ khác.
Sau bữa ăn tối, Ưng Phan phụ Thái Linh rửa bát rồi cùng cô đi dạo một vòng quanh sân.
Trời tối mặt trăng xuất hiện, ánh sáng của nó soi rõ cảnh vật trong đêm, đứng từ sân nhà họ có thể nhìn thấy một lớp ánh sáng màu bạc đang phủ lên tượng thân.
Ánh sáng màu trắng lung linh huyền ảo tỏa ra bao phủ xung quanh, dưới chân tượng có vài thú nhân đang quỳ cầu nguyện hoặc xin ban ơn.
Ưng Phan thở dài.
Thái Linh nắm tay hắn, ánh mắt đây dò hỏi. Ưng Phan nắm chặt tay cô nói ra lo lắng của mình: "Ánh sáng phát ra từ tượng thần quá gây chú ý, anh chỉ sợ nhiều thú nhân sẽ tìm đến đây."
Nhớ tới nhóm giống cái Bích Ngư, Thái Linh biết Ưng Phan lo là đúng, nhưng họ có thể làm gì bây giờ, cách duy nhất chính là tăng cường phòng ngự nâng cao lực chiến đấu.
Thái Linh lên tiếng, đôi mắt phóng về xa xăm: "Không biết còn bao nhiêu tộc thú nhân sống sót qua được trận động đất, hy vọng bọn họ không tìm tới đây."
Ưng Phan cũng cầu mong như vậy, nếu các bộ lạc tìm đến với thiện ý, họ có thể giúp đỡ đuôi chút, nhưng mang theo tâm tư không nên có e rằng khó tránh khỏi phải chiến đấu.
Thái Linh thấy trán Ưng Phan nhăn lại bèn đưa tay lên chạm vào, cố gắng vuốt phẳng các nếp gấp ở đó: 'Anh đừng nhăn nhó, chuyện chưa xảy ra chúng ta có lo cũng không làm được gì, thay vì lo lắng suy nghĩ đến mất ăn mất ngủ, chúng ta cứ vui vẻ sống qua ngày, tận hưởng và làm những việc trong khả năng của mình, khi điều tệ hại tới, thì lấy hết sức ra để ngăn cản, kiểu gì chuyện cũng qua."
Ưng Phan nắm tay Thái Linh, rồi hôn lên lòng bàn tay cô: "Cảm ơn em, nhờ có em bên cạnh anh mới có thể sống tốt như này."
Hắn nhìn vào mắt Thái Linh, lần nữa nỗi lo mơ hồ lại nổi lên, hắn ôm chầm lấy cô tham lam hôn lên môi cô, má, hai mắt và trán.
"Ở lại nhé, em nhất định phải ở lại đây với anh! Nơi này chính là nhà của eml"
Thái Linh đáp lại sự lo lắng đó bằng một cái ôm siết chặt: "Em yêu nơi này, em yêu nơi có đôi ta và có nhà của chúng tal"
Cô không dám hứa với hắn mình sẽ ở lại đây mãi, bởi cô vẫn chưa tóm được Thái Linh Miêu Điểu, nhưng cô yêu nơi này, yêu hắn đó là sự thật.
"Khuya rôi mình đi ngủ thôi!" Ưng Phan bế cô lên ôm vào phòng ngủ.
Vừa đặt người bạn đời xuống hắn nhịn không được cởi bỏ bộ đồ bằng vải lụa mỏng trên cơ thể cô, nhìn thân hình người thương bày ra trước mắt, máu Ưng Phan chảy ngược xuống, vật nam tính hùng dũng vươn lên rất muốn xâm chiếm vùng lục địa đẹp đẽ bên dưới.
Nhưng hắn không dám, một ngày chưa loại bỏ được Thái Linh Miêu Điểu, là một ngày hắn và vợ vẫn còn một bước cuối cùng không thể làm.
Hắn ôm lấy Thái Linh, dù không thể làm đến cuối nhưng cả hai vẫn âu yếm, vuốt ve và dành cho nhau những khoái cảm mà chỉ có người yêu nhau mới cho được.
Mỗi đêm trên giường cả hai đều trao nhau những cái ôm, vuốt ve từng tấc da thịt của nhau.
Thái Linh thâm nghĩ, nếu không có Thái Linh Miêu Điểu đứng ở giữa ngăn trở, có lẽ hôm nay bụng của cô đã có thêm một đứa nhỏ rồi.
"A... Cô rên lên một tiếng, cúi đầu nhìn người ở giữa hai chân mình, giọng nức nở nhắn nhủ người ấy."Mau ra đi... em không được... Ưng Phan... rời khỏi đó đi anh... a...
Thái linh ngân lên một tiếng cao vút, bao nhiêu tinh hoa của cô bị người bên dưới nuốt trọn, khi này hắn mới hài lòng ngẩng đầu lên, đưa lưỡi liếm môi đầy quyến rũ.
Hắn nhìn cô, nhấp nháp nói: "Rất ngọt!"
Mặt Thái Linh đỏ bừng vì ngại, cô ngồi lên đẩy hắn nằm xuống, đôi mắt đẹp híp lại bày ra bộ mặt gian manh nói: "Thú nhân, anh đã được ăn no rồi thì giờ đến em nhé!"
Nói rồi cô cúi xuống công kích từng chút một trên cơ thể thú nhân, khiến một kẻ giỏi nhẫn nhịn như Ưng Phan không chịu nổi phát ra âm thanh đầy kìm nén cùng tiếng thở dốc.
Khi niêm kiêu hãnh của hắn nằm gọn trong miệng Thái Linh, hai mắt Ưng Phan đỏ ngầu, nhìn vợ mình như thể một con mồi ngon, rất muốn xông tới cắn nuốt ăn cô vào bụng. Nhưng lúc này vẫn chưa thể, hắn đành nhịn, nhịn đến độ dòng tinh hoa bắn ra đậm đặc và nhiều đến nỗi khiến Thái Linh bị sặc.
Hắn ôm cô vào lòng, vuốt ve đôi môi ướt át, dùng ngón cái lau sạch khóe môi cô, cuối cùng là trao nhau nụ hôn nông cháy.
Bên ngoài ánh trăng sáng bừng soi tỏ từng ngóc ngách dưới mặt đất, có chốn bình yên, thì cũng có chốn đầy âm mưu vào sóng gió. Trên một sườn núi cao có hai người đang đứng đối diện nhau, đó là Vi và tộc trưởng Hùng Điểu.
Vi mỉm cười nói với tộc trưởng Hùng Điểu: "Nơi đây là rừng chết, có rất nhiều thú hoang hung dữ. Ta nghe các thú nhân nơi này nói, một khi vào rừng chết sẽ rất khó ra, có nhiều thú nhân đã bỏ mạng ở đây, tất cả đều trở thành thức ăn trong miệng thú dữ.”
Nghe tới đây tộc trưởng giận dữ trừng mắt quát lớn: "Cô có ý gì?"
Vi mỉm cười đáp với giọng nhẹ nhàng như đang tâm tình cùng người thương: "Nào muốn gì, chỉ muốn cùng người quen tâm sự chút thôi.'
Tộc trưởng Hùng Điểu nhìn nụ cười của cô ta rùng mình, chân bấc giác lùi lại.
Bạn cần đăng nhập để bình luận