Bị Xem Là Tà Thần Ở Thế Giới Thú Nhân

Chương 121: Căn nhà đầu tiên

Chương 121: Căn nhà đầu tiênChương 121: Căn nhà đầu tiên
Chương 121: Căn nhà đầu tiên
Sau khi tiêu diệt xong bầy thú ngựa, Thái Linh cùng toàn bộ thú nhân trong nhóm phá bỏ nhà sàn bên hồ, di chuyển tới vùng đất của thú ngựa.
Chỗ này có một con sông lớn chảy qua, đất bằng phẳng trải rộng như một thảo nguyên, điều đáng nói, một mặt của nó giáp rừng, mặt còn lại cách biển một cánh rừng lớn, vị trí nằm trên một khu vực cao hơn so với các vùng xung quanh, đứng từ trên nhìn xuống có thể quan sát được động tĩnh của cả cánh rừng chết, vị trí này quá tuyệt vời.
Ưng Phan đúng là tinh mắt, vừa nhìn thấy nơi này đã ưng, diện tích còn rộng, dư sức cho họ xây cả tòa thành lớn.
Sau khi tới nơi, Thái Linh bắt đầu phác họa kiểu nhà ở mới, với đặt tính đất nơi này, nhà sàn không hợp, cô muốn xây nhà có móng bằng đá, tường bằng gạch và mái ngói, còn có sân vườn và cả chuồng chăn nuôi, mỗi nhà tốt nhất là nên có một cái giếng nước, vừa hay nơi này có sông họ chỉ cân đào con kênh dẫn nước vào là có nước dùng, về phân nước sạch để uống, chỉ cân xây thùng chứa, lấy nước mưa dùng, môi trường nơi đây rất trong lành, lấy nước từ tự nhiên vô cùng an toàn.
Để có thể làm được nhà như cô muốn, trước tiên cần tìm đá, sò và ngói cùng chất dính.
Trong quá trình kiểm tra Khúc Hồng Dương đắp tượng cô phát hiện ra loại đất mà hắn dùng có tính kết dính cực kì cao, dựa vào hiểu biết của bản thân khi còn ở thế giới trước, cô biết một loài sò được làm từ sò biển kết hợp cùng vôi trắng phơi khô thành viên. Hiện tại ở đây không có vôi nên dùng loại đất kết dính này là quá hợp lý.
Cô cho người đi bờ biển, lấy vỏ sò dạt vào từ biển về trộn vào đất bùn, sau đó đem phơi khô. Loại đất đặc biệt đó khi kết hợp với sò biển, khiến chúng khô rất nhanh, tạo thành những viên sò chắc chắn.
Sau khi có được sò, thì việc tạo ngói không khó. Do tính chất của đất nên ngói làm ra đều có màu trắng. Đá rừng chết không thiếu, có nguyên một dãy núi đá, họ chỉ việc đến đó lấy đá về là được.
Lúc Thái Linh đi theo các thú nhân lấy đá, cô phát hiện một loại đá rất lạ, có màu trong suốt như thủy tỉnh, khi chạm vào vô cùng nóng, trên ngọn núi đó không có lấy một cây cỏ nào mọc.
Các thú nhân gọi đây là núi lửa sáng, ban ngày rất nóng ban đêm thì phát sáng. Thái Linh liên chọn loại đá này làm bóng đèn, giao cho thú nhân có tài điêu khắc, khắc thành hình hoa cây cỏ đặt trong phòng làm bóng đèn.
Thái Linh muốn nghiên cứu thêm công dụng của đá lửa, cô áp dụng những cách tàn bạo nhất, đập nát nghiền thành bột pha với nước xem nó có hình thành ra hợp chất khác hay không, đáng tiếc không được. Cách thứ hai, cô đem lên lửa đun chảy, sau khi đá tan hóa thành một chất lỏng màu trắng trong rất đẹp, chờ khô tính chất hấp nhiệt biến mất, sờ vào cực mát, Thái Linh liên cho đúc thành từng ô vuông để làm gạch.
Thú nhân có tay nghê điêu khắc dùng những bản khắc hoa lá ấn lên khi dung dịch còn ướt, tạo thành vô số hoa văn xinh đẹp.
Nhà chưa có nhưng các vật dụng tìm thấy, đủ làm các thú nhân nóng lòng, muốn được nhìn thấy một căn nhà xây bằng các vật dụng này, không biết khi ấy nó sẽ đẹp đến độ nào.
Thú nhân có năng khiếu về nghệ thuật nhạy bén không kém con người ở hiện đại, sau khi thành công tạo ra hoa văn, thú nhân đó còn thử nghiền hoa làm màu pha vào dung dịch, thành quả khiến người ta bất ngờ, từ đó tạo ra vô số gạch có màu.
Thái Linh khâm phục sát đất, còn cất nhắc hắn lên làm quản lý về mảng gạch xây dựng.
Sau khi được Thái Linh khen ngợi, thú nhân đó liên chạy tới chỗ cô xin được đặt tên. Thái Linh cảm thấy buồn cười, cứ thú nhân nào được cô khen liên chạy đến bắt cô đặt tên, còn rất tự hào với cái tên cô đặt cho.
Thái Linh không làm hắn thất vọng, hỏi thăm cha mẹ và người thân quen cùng sở thích của hắn, cuối cùng đặt cho hắn một cái tên vô cùng thân thuộc, Trân Văn Hương.
Khi gọi cái tên này, cô chợt nhớ tới quê hương của mình trước kia, nơi đó nữ thường lấy đệm là Thị, nam là Văn, nhưng còn nơi này, họ và tên đệm của các thú nhân rất tự do, Thái Linh không muốn con người ở đây phải hoàn toàn giống quê hương mình, mỗi nơi nên được phát triển theo đặc trưng riêng.
Lại thêm một thú nhân có tên, các thú nhân còn lại như phát điên, quyết định phải làm được việc để có thể đổi vê cái tên mới.
Ưng Phan sau một ngày làm việc, tối hôm đó, hắn ngồi bên cạnh Thái Linh ngượng ngùng hỏi cô: "Em có thể đặt cho anh một cái tên được không?”
Thái Linh bật cười: “Anh thì đặt tên gì nữa, vừa có họ vừa có tên rồi còn gì?"
Ưng Phan ngạc nhiên: 'Ý em là gì? Anh có tên và họ rồi ư?"
Thái Linh trừng mắt nhìn hắn: "Ưng chẳng phải là họ anh sao, Phan là tên, có rồi đó thôi."
Ưng Phan im lặng suy nghĩ, đúng là thế thật.
Thái Linh tò mò hỏi: "Sao anh lại được đặt là Ưng Phan?”
Ưng Pham trâm ngâm, lát sau mới nói: "Hồi xưa cha anh có một người bạn tên Ưng, Phan là tên mẹ anh đặt, do lúc bà sinh ra có nghe thấy tiếng đập phan phan."
Thái Linh phì cười, lắc đầu, tên của thú nhân thời này đặt rất tùy tiện, nhưng được như Ưng Phan là quá may mắn.
Bà Bà mang theo bát canh nóng đi tới bên cạnh cô, cười hiền hỏi: "Cháu có thể đặt cho bà một cái họ không?”
Thái Linh cười hỏi: "Bà muốn đổi sang họ gì?"
“Họ gì cũng được.'
Thái Linh liên bảo: "Vậy thì là họ Bà đi, nghe hay mà rất đặc biệt."
Bà Bà chớp mắt nhìn cô, sau đó gật đầu: "Cháu nói có lý lắm, vậy để nguyên Bà Bà vậy.'
Lát sau mấy thú nhân lợi dụng chuyện quen biết cô từ trước lò mò đi tới muốn cô đặt tên cho, vì có mối quan hệ thân thiết Thái Linh liền hỗ trợ thêm họ cho mỗi người, sáng mai khi thức dậy các thú nhân được Thái Linh đặt họ tên cho bước đi cứ như trên mây, đầu ngẩng cao đến mức thú nhân khác nhìn cũng cảm thấy ghét.
Điều này càng dấy lên ham muốn được đặt tên giữa các thú nhân, họ ra sức làm việc, hận không thể đi lại liên tục trước mặt Thái Linh để cô chú ý.
Thái Linh nhận ra không khí khác thường, không nói gì chỉ âm thâm cười, còn không ngừng củng cố thêm ngôn từ để chuẩn bị đặt tên cho các thú nhân trong tộc.
Mọi thứ đã được chuẩn bị xong, Thái Linh nhắn Ưng Phan họp mọi người lại, việc đầu tiên họ làm chính là lựa chọn ai sẽ là người đầu tiên được xây nhà cho.
Mọi người đều dồn ánh mắt về phía Thái Linh và Ứng Phan.
Hiện tại các thú nhân trong tộc đều cho rằng Ưng Phan và Thái Linh là người một nhà, Ưng Phan cũng mong điêu đó, chỉ có Thái Linh là ngốc nghếch không nhận ra.
Thấy mọi người im lặng Ưng Phan nhìn qua Thái Linh, hắn rất muốn xây một căn nhà mà ở nói đó hắn và cô sẽ ở cùng nhau chứ không phải là căn nhà riêng dành cho từng người, cho nên bây giờ căn đầu tiên không thể xây cho một trong hai, hắn bèn lên tiếng.
"Căn nhà đầu tiên sẽ ưu tiên cho những gia đình có tiểu thú nhân, và thú nhân già mọi người thấy sao?"
Lời này của Ưng Phan ai cũng thấy hợp lý, nên bọn họ quyết định xây nhà cho những thú nhân có gia đình trước.
Thái Linh dựa vào hoàn cảnh chủ nhà, vẽ trên đất bản đồ nhà ở đầu tiên. Nhà có phòng khách, phòng bếp, phòng ngủ cho cha mẹ, phòng cho con cái.
Sau khi vẽ xong các thú nhân nhìn không hiểu gì, Thái Linh cũng chẳng giải thích bắt đầu cho thi công.
Toàn bộ thú nhân đều tập trung xây dựng một căn nhà trước, quá trình đào móng diễn ra cực nhanh, chất kết dính cũng nhanh khô nên trong một buổi sáng phần tường đã được xây lên cao, Thái Linh đi theo các thú nhân chỉ cho họ cách để cửa sổ cửa chính như nào.
Trong quá trình làm việc Thái Linh phát hiện Bạch rất có năng khiếu với công việc xây dựng, cô tóm hắn chỉ bảo mọi thứ và yêu cầu hắn làm quản lý.
Bạch đương nhiên đồng ý, thậm chí còn mừng vì mình cuối cùng cũng có chút tài năng.
Mất hai ngày phần thô của ngôi nhà đã hoàn thành. Khi ngôi nhà thành hình toàn bộ thú nhân có mặt đều không thể tin được, chính bàn tay họ đã xây nên công trình đẹp trước mắt.
Ngôi nhà không đơn giản như nhà sàn, nó được phân thành từng căn phòng nhỏ, với các chức năng khác nhau, còn có cửa ra vào, không chỉ đẹp mà còn rất độc đáo.
Phí im lặng nhìn căn nhà, giờ thì hắn đã hiểu vì sao Ưng Phan cho đi cách xây nhà sàn dễ như vậy, đơn giản thú nhân Tà thân còn có cách xây nhà đẹp hơn, kiểu nhà này các thú nhân khác nếu không được chỉ dạy rất khó mà làm theo.
Các thú nhân hào hứng nói với nhau: "Sau này tôi cũng sẽ có một căn như này đó."
"Chắc luôn, giờ tôi muốn lắm nồi, nhanh xây xong căn này đi còn xây cho tôi nữa. Trời ơi sắp tới tôi sẽ sống trong một căn nhà như thế này đây, nghĩ tới thôi là thấy sướng rồi!"
Cứ thế tốc độ của các thú nhân ngày càng nhanh hơn, phần mái hoàn thành, ốp lên những viên ngói màu trắng xinh đẹp, trong nhà nền lát gạch, phần tường được ốp gạch lên sát nóc, loại gạch này do Trần Văn Hương làm, hắn cẩn thận đo kích thước từng góc một, rồi đúc riêng, làm vô cùng kỳ công.
Khi chọn màu sắc cho căn nhà, gia đình thú nhân đi tìm Thái Linh muốn cô tư vấn.
Thái Linh khuyên họ: "Bên ngoài nên dùng màu trắng hoặc màu vàng ấm để ngôi nhà trông sáng sủa, bên trong muốn dùng màu gì là sở thích của mọi người.
Cứ vậy bên ngoài ốp gạch màu vàng nhạt, bên trong chủ nhà chọn màu xanh nhạt, sau khi ốp xong bên ngoài căn nhà đã đẹp vào bên trong lại càng đẹp hơn.
Khi ngôi nhà hoàn thành, các thú nhân chen nhau đi vào ngắm nghía tấm tắc khen không ngừng.
Trong tối hôm đó để chúc mừng căn nhà đầu tiên hoàn thiện, Thái Linh mở một cuộc đặt tên hoành tráng, đặt hết cho các thú nhân trong tộc, từ đó mỗi thú nhân trong tộc đều có họ và tên, không còn là thú nhân bơ vơ như trước.
Bạn cần đăng nhập để bình luận