Bị Xem Là Tà Thần Ở Thế Giới Thú Nhân
Chương 180: Tiếp xúc với Thái Linh Miêu Điểu
Chương 180: Tiếp xúc với Thái Linh Miêu Điểu
Ưng Phan mang nhóm tộc trưởng vào trường học, lúc này Vân vừa hay bế đứa nhỏ ra ngoài, cô bất ngờ khi nhìn thấy các tộc trưởng của nhóm bộ lạc đi cùng hôm trước, họ cũng nhận ra cô.
"Vân cô ở đây sao?”
Giống cái ngạc nhiên hỏi họ: "Sao mọi người lại tới đây?”
Tộc trưởng Kê Điểu đáp lời cô: "Chúng tôi đến đây để xin được thiết lập mối giao hảo với thú nhân Tà thần."
Vân xúc động: "Vậy thì tốt quá, tộc Tà thân không giống lời y sư Vi nói chút nào đâu, họ rất tốt còn cực kỳ khôn ngoan, mấy ngày tôi và con trai ở nơi này đều được chăm sóc rất tốt!"
Không cần cô nói các tộc trưởng cũng nhìn thấy sự khác biệt, đứa con của Vân giờ đây có sắc mặt hồng hào, mặc bộ quân áo kỳ lạ, trước kia thằng bé cũng giống như bao tiểu thú nhân khác, gây gò ốm yếu. Quả nhiên là họ không chịu tìm hiểu về Tà thần cho kỹ đã đi gây hấn với họ, thất trách quá.
Ưng Phan không muốn mất thời gian với nhóm thú nhân này, hắn mời mọi người vào phòng, ngồi xuống vị trí chờ đợi họ lên tiếng.
Các thú nhân lần đầu tiên được bước vào nhà, nên có hơi e dè, ánh mắt đầu tiên đều đặt ở nên gạch mát và sạch có màu trắng đẹp đếẽ, rồi đến tường và mái ngói, sau đó là bàn ghế nào để ý đến người đang ngồi chờ ở kia.
Nếu là ngày bình thường có Thái Linh bên cạnh, Ưng Phan rất vui lòng cho nhóm thú nhân này thời gian để thưởng thức nhà của bọn họ, nhưng bây giờ lòng hắn vô cùng bất an, mọi việc diễn ra trước mắt cứ rê rà khiến hắn khó chịu muốn nổi nóng để giải quyết cho lẹ. "Mời ngồi!" Hắn lạnh lùng ra lệnh.
Khi này các thú nhân mới chú ý đến Ưng Phan, cũng nhớ mục đích đến đây hôm nay vội vàng ngồi xuống, hướng Ưng Phan tươi cười lấy lòng.
Ưng Phan đi thẳng vào vấn đề: "Các tộc trưởng nói thử ta nghe, mọi người lấy gì để trao đổi?"
Tộc Kê Điểu có thú nhân Vương là thành viên của bộ lạc Tà thần, nên bất giác các thú nhân đi theo xem ông ta là người dẫn đầu, tộc trưởng Kê Điểu thấy mọi người nhìn mình chỉ đành nhận mệnh, đứng lên hỏi lại Ưng Phan: "Tộc trưởng Tà thần ngài muốn gì ở chúng tôi nhất?"
Ưng Phan nhìn chằm chằm những tộc trưởng có mặt trong phòng, điều hắn muốn chính là lòng trung thành của mấy bộ lạc này, muốn có được điều đó chỉ có thể làm theo những câu chuyện mà Thái Linh từng kể, quốc gia và nước chư hâu. Mục tiêu của Thái Linh chính là biến Tà thần thành một quốc gia chứ không phải là bộ lạc như bây giờ, điều Thái Linh muốn cũng là điều mà hắn muốn, tuy bây giờ Tà thân chưa đủ lực thành lập quốc gia, nhưng có chư hầu cũng không hẳn là quá sớm.
Ưng Phan mỉm cười nói với bọn họ: "Nếu vậy các tộc trưởng có dám ký một hiệp ước chư hầu trăm năm với bộ lạc Tà thân không?”
Các tộc trưởng nhìn nhau, chư hầu là gì, từ này quá mới lạ, đây là lần đầu tiên họ nghe thấy, tuy không hiểu nhưng cảm giác có vẻ không tốt.
Tộc trưởng Kê Điểu hỏi Ưng Phan: "Xin cho chúng tôi hỏi chư hầu là gì?"
Ưng Phan dựa vào kiến thức Thái Linh đã dạy cho hắn lựa lời nói: "Chư hâu là bộ lạc nguyện quy thuận Tà thân trong một khoảng thời gian nhất định do hai bên thỏa thuận, trong khoảng thời gian này, các bộ lạc chư hầu phải gửi tới bộ lạc Tà thần một con tim để tỏ lòng thành, con tim này phải là con gái hoặc là con trai của Tộc trưởng có địa vị cao trong bộ lạc, ngoài ra mỗi năm vào ngày quy định, bộ lạc chư hầu phải cống nạp một phần lễ vật cho Tà thần. Song song với đó bộ lạc Tà thân sẽ giúp đỡ các bộ lạc chư hầu xây dựng bộ lạc của mình, truyền bá những kiến thức mới mẻ, cho phép con cháu hoặc những người có tài năng trong bộ lạc chư hầu thi vào các trường học của Tà thân, sau đó đem kiến thức vê phục vụ cho bộ lạc. Cũng trong khoảng thời gian thống nhất với nhau giữa các bộ lạc chư hâu và bộ lạc Tà thân không được phép xảy ra bất kỳ xung đột nào, nhưng nếu bộ lạc chư hầu nào cố tình phá luật sẽ bị thảo phạt tước đi lãnh địa, người dân suốt đời phải làm nô lệ cho bộ lạc Tà thân."
Nói xong hắn đưa mắt một vòng quan sát biểu cảm của các tộc trưởng, nhàn nhạt nói thêm: "Các tộc trưởng thấy thế nào?"
Bầu không khí im lặng bao trùm cả căn phòng, trong lòng mỗi tộc trưởng đều chất chứa những suy nghĩ khác nhau, riêng Đại Kiêu hắn biết đây là cơ hội của bọn họ, một trăm năm nghe có vẻ dài, nhưng đó cũng là khoảng thời gian đủ lâu để bọn họ khôi phục và phát triển một bộ lạc vững mạnh mà không bị ai xâm phạm.
Đại Kiêu đứng dậy trước tiên, cung kính nói: "Những thú nhân đến từ bên kia hô lớn nguyện ký hiệp định chư hầu, mong tộc trưởng Tà thân chấp nhận."
Ưng Phan liếc mắt nhìn Đại Kiêu tên này khá thông minh, hắn đương nhiên không từ chối nhưng cũng không thể để bọn họ đạt được mọi thứ quá dễ dàng, bèn nói: "Nếu muốn trở thành chư hâu, thì nhóm các cậu phải hợp nhất thành một bộ lạc, có tên đàng hoàng, nếu tách ra thành lập từng bộ lạc riêng Tà thần không chấp nhận." Ưng Phan muốn xóa đi dấu vết của các bộ lạc bên kia biển lớn, đồng thời từ đó xóa đi ý nghĩa xấu về Tà thần.
Đại Kiêu hơi do dự, các thú nhân đi cùng hắn là hỗn hợp của nhiều bộ lạc khác nhau, một mình hắn không thể tự quyết định được.
Đại Kiêu vội nói: "Nếu vậy ngài có thể cho tôi về thương lượng với họ được không?”
Ưng Phan vẫy tay đuổi hắn đi.
Đại Kiêu rời khỏi phòng, lúc này có thú nhân đứng lên, chấp nhận kí hiệp định chư hầu một trăm năm đổi lại sự giúp đỡ của Tà thần, nghĩ kỹ cũng đáng.
Bên đây mọi sự đã thành, phía Bà Bà sau khi có được dự kiến kỳ lạ đó, bà đi tìm Thái Linh, vừa bước vào nhà liền bắt gặp Thái Linh đang khoe khoang quần áo với một giống cái lạ mặt.
Khi nhìn thấy bà Thái Linh có hơi khó chịu, nhưng rồi cũng miễn cưỡng nở nụ cười.
"Bà Bà có việc gì tìm cháu sao?”
Cử chỉ miễn cưỡng giống Thái Linh, nhưng ánh mắt và lời nói thì hoàn toàn khác, kể cả nụ cười giả tạo kia nữa.
Bà Bà buồn bã thở dài, quả nhiên Thái Linh đã bị cô ta đuổi đi mất rồi.
Bà Bà cố gắng bình ổn lại cảm xúc, mỉm cười bước vê phía cô ta, hiện giờ bà cần phải tiếp xúc nhiều với người này để tìm ra cách thuyết phục cô ta tự nguyện rời đi để đưa Thái Linh trở lại.
Bạn cần đăng nhập để bình luận