Bị Xem Là Tà Thần Ở Thế Giới Thú Nhân
Chương 159: Trống và cờ
Chương 159: Trống và cờ
Rừng chết là một nỗi ám ảnh với các thú nhân bộ lạc, từ khi đặt chân vào nơi này bất kỳ ai cũng nâng cao tỉnh thần cảnh giác, nhìn ngó khắp nơi, không dám dừng lại ở một chỗ quá lâu vì e sợ thú dữ tập kích.
Nhưng đã qua hai ngày, trên đường đi của họ không có một con thú lớn nào xuất hiện, đa số là động vật nhỏ.
Hiện tượng này tưởng chừng may mắn không ngờ lại là một tai họa.
Ngày đầu tiên họ vẫn còn tìm đủ thức ăn cho hơn ngàn thú nhân, nhưng sang ngày thứ hai nguồn thức ăn dần ít đi, các con thú nhỏ thấy có nhiều thú nhân xuất hiện liên nối đuôi nhau bỏ chạy, hoặc trốn đi thật xa, điều này càng khiến việc tìm kiếm thức ăn trở nên khó khăn hơn.
Điêu may mắn duy nhất chính là mỗi đêm ánh sáng trắng kỳ lạ kia đều xuất hiện mới không khiến họ đi lạc, kéo dài thêm thời gian dẫn đến nguy cơ khan hiếm thức ăn mà chất.
Vào ngày thứ ba cuối cùng họ cũng đến gần nơi có ánh sáng trắng.
Lúc này một thú nhân Tà thân đi tuân tra phát hiện ra trong rừng có động tính lớn, hắn nhẹ nhàng lại gần, vô cùng kinh ngạc lẫn hoảng sợ khi phát hiện ra rất nhiều thú nhân đang tiến về phía bộ lạc, số lượng này gấp nhiều lần số lượng thú nhân Tà thần đang có.
Hắn lập tức quay về báo cáo.
Vậy là điều Ưng Phan lo lắng đã tới.
"Chúng ta nên làm gì đây tộc trưởng?" Một số thú nhân hướng ánh mắt về phía Ưng Phan chờ chỉ thị từ hắn.
Ưng Phan ¡im lặng, nhìn con dao được làm từ sắt vô cùng sắc bén trên tay. Hiện giờ lực lượng giữa hai bên chênh lệch lớn nhưng nếu có đánh nhau Tà thân chưa chắc đã thua bởi vũ khí của họ mạnh hơn, sắc bén hơn, đặc biệt là cung tên, nếu tận dụng tốt một tiểu thú nhân cũng có thể hạ gục một thú nhân to lớn, chỉ là hắn không thích máu nhuốm bẩn nơi này.
"Trước mắt cứ quan sát tình hình, chờ xem nhóm thú nhân kia đến đây làm gì, nếu bọn có ý tốt chúng ta sẽ giúp đỡ họ, thậm chí là chỉ họ những thứ cần thiết để xây dựng lại bộ lạc, nhưng nếu ngược lại." Ưng Phan im lặng nhìn mọi người.
Các thú nhân nín thở chờ hắn nói tiếp.
Ưng Phan thở dài câm con dao nhỏ lên nói: "Chúng ta sẽ phải chiến đấu để bảo vệ lãnh thổ của mình. Mọi người có sợ không?”
Các thú nhân nghe vậy liền đứng lên, đưa tay đặt lên ngực nói lớn. "Không sợ, chúng tôi nguyện dùng mạng sống của mình để bảo vệ vùng đất này, đây là quê hương là nhà của chúng tôi."
Ưng Phan gật đầu: "Đúng vậy, chúng ta phải cùng nhau bảo vệ nhà và quê hương của chính mình."
Hơn ai hết, thú nhân Tà thần và thú nhân Lạc loài hiểu nhà quan trọng như nào đối với họ, nếu không bảo vệ được nơi này họ sẽ chẳng còn chỗ nào để đi, việc đó đồng nghĩa với cái chết, nếu vậy thà bảo vệ quê hương, bảo vệ nhà, bảo vệ nơi này mà chết còn hơn.
“Còn chúng tôi nữa. Lạc Nhật bước vào, theo sau là một số thú nhật Nhật Điểu.
Lạc Nhật tươi cười đi tới: "Hiện tại lực lượng giữa chúng ta và họ chênh lệch, nhưng nếu đánh một trận chưa chắc chúng ta đã thua."
Lạc Nhật nhìn qua Thái Linh: "Mỗi thành viên trong Tà thần, kể cả một chú ngựa không thể nói tiếng người đều có thể chiến đấu, thì những thú nhân ngoài kia sao có thể dễ dàng hạ gục được bộ lạc Tà thần."
Lạc Nhật liếc mắt một vòng các thú nhân khích lệ họ: “Cho nên mọi người đừng sợ hãi điều gì hết, chúng ta có Tà thần núi bảo hộ, có vũ khí sắc bén, mỗi thú nhân đều là một chiến binh mạnh, cho nên rất có thể lân đụng độ này chính là cơ hội để thay đổi quan điểm của thế giới này về thú nhân Tà thần, có khi trong chính nguy nan ta sẽ làm nên lịch sử."
Lời của Lạc Nhật nói rất có lý, Thái Linh mỉm cười, Ưng Phan cũng cười, các thú nhân khác ngẫm lại cũng thấy đây có lẽ là cơ hội mà Thần ban cho họ.
Thái Linh lên tiếng: "Nếu vậy tôi phải tăng thêm sĩ khí cho bên mình mới được. Nói rồi cô ra ngoài tìm tới thú nhân giỏi làm các món đồ nội thất trong nhà nhất, bảo hắn làm một chiếc trống thật lớn.
Các thú nhân có mặt tò mò hỏi: "Trốn là gì?"
Thái Linh cười đáp: Đó là một thứ có thể phát ra âm thanh, nếu chúng ta bị tập kích hãy đánh trống, đánh thật lớn để báo cho mọi người cùng biết, khi tiếng trống vang lên sức mạnh cũng sẽ tăng lên."
Các thú nhân trâm trồ.
"Có một thứ thần kỳ như vậy tồn tại trên đời ư?”
Thái Linh gật đâu: "Đương nhiên, nhưng muốn tiếng trống vang lên đúng thời điểm, cần phải làm thật nhanh, tốt nhất là hoàn thành trước khi các thú nhân kia áp sát bộ lạc.'
Các thú nhân vội vàng đi tìm đồ vật để làm trống. Thái Linh xong bên này liên chạy đi tìm nhóm giống cái giỏi may vá.
"Mọi người, chúng ta cần làm một việc.'
Các giống cái dừng công việc trên tay nhìn cô.
Thái Linh nói: "Giúp tôi may một lá cờ thật lớn, lá cờ này đại diện cho bộ lạc Tà thân, khi may xong chúng ta sẽ kéo nó lên thật cao, lá cờ bay trong gió báo hiệu cho những kẻ lạ mới tới đây biết rằng, chốn này đã có chủ, chúng muốn chiếm vùng này cần phải hạ được ngọn cờ của chúng ta."
Các giống cái không hiểu cờ là gì và liệu có thật sự thân thánh như Thái linh nói hay không, nhưng họ vẫn làm, để mong có thể tăng thêm sức mạnh cho bộ lạc của mình.
Trúc hào hứng nói với Thái Linh: “Cô mau nói đi, lá cờ may ra sao, nhanh lên, chiêu nay chúng tôi muốn lá cờ tộc ta được phất phơ trong gió."
Bạn cần đăng nhập để bình luận