Bị Xem Là Tà Thần Ở Thế Giới Thú Nhân
Chương 92: Bà Bà và dư kiến mới
Chương 92: Bà Bà và dự kiến
mới
Tộc thú nhân Bích Ngư là một tộc thú nhân bị nguyên rủa, từ xa xưa bọn họ đã không có giống đực. Nguyên nhân bị nguyên rủa chính là do trong quá khứ từng có một giống cái yêu thú nhân trên đất liên, dù biết người đó đã có gia đình, cô ta vẫn muốn chiếm lấy hắn, vì thế đã giao dịch với vị Thân của biển cả, muốn có được chất giọng mê hoặc thú nhân đó.
Thần biển cả nói rằng, muốn có được một điều gì đó thì phải bỏ ra cái giá tương xứng, cái giá mà cô ta phải bỏ ra chính là chức vị tộc trưởng tương lai. Ngài cảnh cáo nếu như cô ta được bầu làm tộc trưởng thì giống đực của Bích Ngư sẽ tuyệt diệt. Bản thân cô ta vốn là con gái tộc trưởng, tương lai sẽ nắm giữ chức vị tộc trưởng, để có được người mình yêu, cô chấp nhận nhường chức tộc trưởng cho một thú nhân khác.
Cuối cùng tâm nguyện cô ta cũng thành công, nhưng người mà cô ta yêu lại không thể xuống nước, để có thể sống với hắn, cô đã dựng nên rạn san hô và sống cùng người mình yêu, tới một ngày, một thú nhân trong tộc bị tộc trên đất liên giết hại, mẹ cô ta ép cô phải lãnh đạo mọi người để trả mối thù này, nếu không phải đem người cô ta yêu ra để an ủi các tộc nhân.
Không còn cách nào khác cô ta phải lãnh đạo mọi người sát phạt tộc trên cạn, không may tộc nhân đó lại chính là tộc của người cô ta yêu, khi chuyện đến tai người yêu của cô ta, hắn đã để lại một lời nguyên, khiến giống cái Bích Ngư già đi nhanh chóng sau khi sinh con, để bọn họ bị tuyệt diệt như bộ lạc của hắn, rồi hắn chọn cách tự tử đi cùng với tộc nhân của mình.
Vì quá hận cách làm của mẹ mình và các tộc nhân, cô ta bất chấp lời cảnh cáo của Thần biển cả, lên làm tộc trưởng, từ đó các giống đực trong tộc liên tục chết với nhiêu lý do kỳ lạ.
Sau một thời gian tộc Bích Ngư không còn giống đực, các giống cái ra đời sau này lại sở hữu năng lực mê hoặc qua giọng nói. Không còn cách nào khác, các giống cái bắt đầu học theo cách của tộc trưởng, bắt thú nhân trên cạn vê để nhân giống.
Nhưng sau khi sinh con xong bọn họ liền già đi, ứng nghiệm lời nguyền của thú nhân xưa. Tốc độ già hóa rất nhanh, thú nhân của họ thì lại trẻ, nên đã có người ra chủ ý giết chết thú nhân của mình, mang anh ta cùng chết nên mới có câu nói, hết tác dụng thì thịt.
Thịt này là giết chứ không phải là ăn.
Bích Ngư cứ như vậy mà duy trì dân số cho tộc của mình từ đời này qua đời khác, các tộc thú nhân trên cạn gần đây cũng lần lượt rời đi tránh bị các thú nhân Bích Ngư bắt mất giống đực. Sau một thời gian nhân số Bích Ngư giảm nghiêm trọng, bọn họ đang tính đến bước di cư thì Uyển lại bắt được nhóm Ưng Phan, sau đó lại thêm một nhóm thú nhân khác.
Ả vốn dĩ cũng đi xem thử xem lớp thú nhân lần này thế nào, ai dè toàn là mấy đứa yếu ớt, còn gầy gò xanh xao, đã thế lân này còn vơ vê mấy giống cái, hiện tại bọn họ vẫn chưa tính được nên làm gì các giống cái này.
Sau khi nhìn một vòng ả không hứng thú nên quyết định đi tới rạn san hô tìm kiếm thú nhân của mình. Mỗi lần ả xuất hiện đều thấy thú nhân tóc bạc ngồi trên bãi biển, nhưng hôm nay lại không.
Muốn gặp Bạch ngay bây giờ ả chắc chắn phải vào rừng, ả ghét rừng vì ở đó quá nhiều cây cối, dễ gây tổn thương cho đôi chân.
Nhưng hôm nay ả quyết tâm đi vào để làm cho thú nhân của mình bất ngờ, nào ngờ chính ả ta lại bất ngờ trước khi nhìn thấy một công trình kỳ lạ trên cây, tuy ghét đất liền nhưng ả đã từng vào các bộ lạc để trộm thú nhân cho mấy người chị em khi trước, nên biết được kỹ năng leo cây phục vụ cho việc quan sát con mồi.
Ả dễ dàng leo lên, bước vào bên trong, ấm cúng, khác lạ, và quá cao, đây không phải là một công trình tự dưng mọc lên trong rừng, chắc chắn thú nhân đã nhớ ra gì đó, hoặc đã gặp ai đó.
Ả bực tức chất vấn, nhưng Bạch vẫn chỉ im lặng không nói gì, cho tới khi ả ta phá nhà, lúc này hắn mới phản ứng, lần đầu tiên chống lại ả bằng tất cả sức lực của mình.
Bạch mạnh thật đó, nhưng làm sao chống lại được giọng nói mang âm ma mị của tộc Bích Ngư, rất nhanh hắn đã nằm dưới thân ả.
Ả cười đầy hưng phấn nói: "Hôm nay vừa khéo chúng ta ở nơi này sinh con điU
Ả vừa dứt câu, phía sau vang lên một tiếng động lớn, có gió lớn tốc vào làm ả rùng mình.
Quay đầu nhìn lại, một phần nhà gỗ đã bị phá nát, một thú nhân với đôi cánh màu đen, cùng đôi mắt xanh phát sáng lạnh lếo đang nhìn ả.
Không cho ả cơ hội phản kháng, thú nhân đó vươn móng vuốt đạp bay ả, phá lủng một mặt tường rơi ra ngoài đập lưng xuống đất.
Bạch cố lấy chút khí lực hét lên: "Giết ả, đừng để ả nói bất cứ điều gì, giọng nói của ả rất nguy hiểm."
Ưng Phan lao vút xuống, móng vuốt sắc bén lộ ra, ngay khi ả lôm cồm bò dậy, hắn vung móng vuốt cắt một đường qua lưng ả.
Máu tươi bắn lên tung tóe, tiếng hét đầy đau đớn của ả vang vọng cả rạn san hô như không thể bay đến bên tai các chị em.
Vũ khí của giống cái Bích Ngư chính là vây và giọng hát, khi ở hình thú vảy là bộ giáp, nhưng lúc lên cạn, vây không thể dùng, hai chân không còn vảy bao bọc, là nơi dễ tổn thương nhất, lúc này mà không được dùng giọng hát chính là bẻ đi năng lực chiến đấu của ả.
Ưng Phân liên tục tấn công, không cho ả cơ hội phản kháng, tàn nhẫn, đâm xuyên qua bụng ả.
Ngay khi hắn định kết liễu ả, Bạch nhảy từ trên cao xuống, lồm cồm bò lại gào lên: "Nói các thú nhân của bọn ta ở nơi nào?”
Ả cười lớn, miệng hộc máu đáp: "Bạn của tụi mày á, chết hết rồi, ha ha!"
Ưng Phan nhịn không được tặng thêm một cú tát đầy vuốt nhọn vào cổ ả, tiễn ả về với đất mẹ.
Giết chết ả xong, hắn hóa hình về hình người nhìn Bạch dưới nằm dưới đất, thở gấp, gọi: "Bạch."
Bạch quay đầu nhìn hắn, nói: "Chào thủ lĩnh."...
Bà Bà chớp mắt quan sát màu xanh được phủ trên đỉnh đầu mình, từ từ ngôi dậy. Cái lêu xập xệ này quá nhỏ, mới xoay người liên va phải cây chống khiến cho lầu cây rung lên.
"Tỉnh rồi thì phải."
Bên ngoài có tiếng nói.
Lát sau một bàn tay đen nhẻm rụt rè vén lá che lên, Bà Bà tò mò nhìn xem ai bên ngoài.
Thú nhân vừa vén lá lên, nhìn thấy đôi mắt trắng dã của bà liên la toáng, sợ hãi lùi ra sau.
Bà Bà thở dài, lại dọa người nữa rồi. Bà động thân, đẩy lá che lên, bước ra ngoài.
Trên đất là một thú nhân nhỏ con, đen và gây, nhìn kỹ hình như là giống cái, mái tóc bù xù dính đầy bùn đất trông thật xấu xí. Tiểu giống cái sợ hãi lùi ra thật xa, sau đó khóc toáng lên vì SỢ.
Tiếng khóc của nhóc đã động đến hai thú nhân lớn tuổi đang hái rau dại ở xa, bọn họ chạy tới, ngay khi nhìn thấy đôi mắt của bà họ sợ hãi, ôm lấy tiểu giống cái bảo vệ nó.
Bà Bà cũng quan sát bọn họ, nhóm thú nhân này tuy hóa về hình người nhưng vẫn giữ lại đặc điểm thú trên cơ thể, một chiếc đuôi và đôi tai màu vàng.
"Xin chào." Bà Bà chủ động lên tiếng trước.
Giống cái đang ôm đứa bé sợ hãi nói: ' Chúng tôi... đã cứu bà...
Bà Bà biết họ sợ nhưng không còn cách nào, ai bảo đôi mắt của bà quá dọa người, bà cười nói: "Tôi biết, xin cảm ơn các vị."
Một giống cái khác vội vàng xua tay: "Không có gì, giờ bà có thể đi rồi."
Bà Bà thở dài, tuy không muốn đi nhưng cũng không thể ở lại làm ân nhân của mình sợ. Bà bèn hỏi thêm: "Ngoài ta ra mọi người có cứu được ai nữa không?”
Hai giống cái kia lắc đầu.
Bà Bà có hơi thất vọng, nhưng trước khi đi vẫn cố kì kèo thêm chút: "Chỗ này là nơi nào?”
Một giống cái đáp: "Rừng chết."
Bà Bà sửng sốt - rừng chết, nghe sao nguy hiểm thế.
Thấy bà thắc mắc, giống cái thiệt ý giải thích: "Nơi này không có bất kỳ tộc thú nhân nào cư ngụ, ở đây toàn là động vật và thực vật có độc, đầm lầy rất nhiều, nếu không cẩn thận sẽ bị chúng nuốt chửng. Nếu bà không quen tôi có thể mang... bà ra ngoài." Nghe được câu này Bà Bà vui vẻ nhìn giống cái, nhưng lại thấy cô ấy lùi lại. Bà Bà thở dài lần nữa, bà nào muốn làm người khác sợ nhưng chịu thôi ai bảo đôi mắt bà có màu quái dị làm chỉ.
Đột nhiên tâm nhìn của bà mờ đi, rồi xuất hiện một cảnh tượng kỳ quái, có hai thú nhân cũng giữ lại đặc điểm hình thú như hai giống cái, đang chống lại một con vật rất lớn, to và dài, sau đó một người trong số họ bị ăn mất.
Hình ảnh biến mất bà nhìn về phía hai giống cái, thình lình đặt câu hỏi: -Hai người có gia đình chưa?”
Hai giống cái hoang mang nhưng vẫn gật đầu trả lời.
"Chúng tôi có gia đình hết."
"Vậy giống đực đâu?"
Hai giống cái hơi đề phòng bà, nhưng vẫn trả lời.
"Họ đi săn.” "Mau, đi tìm bảo họ quay về, sắp có một con hung thú xuất hiện, họ không thể chống lại nó!"
Lời của bà khiến hai giống cái hoang mang, họ nhìn nhau không biết có nên tin lời bà.
Bà Bà không thể để ân nhân của mình gặp nạn, gấp gáp thúc giục: "Mau mang ta đi tìm họ, nơi ấy gân một cái hô có nước màu xanh nhạt, xung quanh còn có các cây bụi thấp gai nhọn lá to mập.'
Nghe vậy hai giống cái hốt hoảng.
"Sao bà biết?"
Bà Bà giậm chân: "Chuyện này để sau rồi bàn, không muốn bạn đời của hai người chết thì đi nhanh."
Hai giống cái thấy bà đoán đúng chỗ bạn đời mình đi săn, liền cắn răng mang bà đi tới đó.
Bạn cần đăng nhập để bình luận