Bị Xem Là Tà Thần Ở Thế Giới Thú Nhân
Chương Z2: Trở lai vách đá sương mù
Chương 72: Trở lại vách đá
sương mù
Mới vừa đây thôi Hùng Điểu còn đang sống trong sự sùng bái của các thú nhân khác, họ lâng lâng vì bản thân được tôn sùng là tộc Thần thú chúc phúc, che chở, đời này chắc chắn sẽ thành bộ lạc mạnh nhất.
Nào ngờ một trận mưa đổ xuống đã xóa tan tất cả.
Khi ấy trời vừa kéo mây, những thú nhân được tộc trưởng cắt cử ra ngoài tìm khu vực săn thú mới vội vàng chạy về, cơ thể đầy vết thương cùng bùn đất, mặt mày xám ngoét, thở hổn hển, nói không tròn lời.
"Tộc trưởng... chạy... chạy maul"
Theo sau là tiếng âm ầm kỳ lạ, mặt đất hơi rung lên, cây cối trong rừng không gió tự lay.
Cảnh tượng thiên nhiên cùng sắc thái của các thú nhân khiến bọn họ hoảng hốt, chờ tới khi có thú nhân lấy lại được tiếng nói, hét lên: "Khủng long tới, chạy điU
Thì tiếng rống của loài thú hung bạo đó đã vang lên.
"Chạy maul" Tộc trưởng tá hỏa la lớn.
Các thú nhân nhốn nháo chạy ra ngoài, từ đằng xa một mảng rừng bị xô ngã, trên bầu trời vô số bóng dáng màu đen xấu xí đang sải cánh về hướng này.
"Mau... mau lên... Các thú nhân xô đẩy nhau, run rẩy mà chạy.
Nhưng tốc độ của bọn họ không nhanh bằng lũ thú hung bạo có thể bay. Chỉ trong chớp mặt một con khủng long tiếp cận bộ lạc, cắp lấy thú nhân xấu số, xé toạc hắn trên không, máu bắt tung tóe, rơi xuống đỉnh đầu và mặt các thú nhân khác.
Cuộc tàn sát đẫm máu bắt đầu.
Khi này chẳng còn ai đủ sức lo cho ai, họ chỉ biết chạy trốn và chạy trốn, tiếng la hét, kêu cứu, mùi máu tươi đuổi sát nút phía sau... chẳng ai dám dừng lại cho tới khi trời ngừng mưa, cho tới khi màn đêm buông xuống, lúc này họ đã đi tới đâu các thú nhân cũng không biết.
"An toàn chưa?” Có thú nhân hỏi.
"Chắc an toàn rồi!"
Tộc trưởng Hùng Điểu như muốn đứt hơi nói: "Tìm một chỗ... kín đáo nghỉ chân."
Bọn họ tìm thấy một hang động nhỏ, chỉ đủ nhét tâm trăm người, cả đám chui vào bên trong, lửa cũng không dám thắp ngôi im thin thít một đêm.
Chờ tới khi mặt trời lên, ánh sáng tràn vào hang động, họ mới nhìn thấy tình trạng của nhau - hỗn loạn, cực kỳ hỗn loạn.
Tóc tai bờm xờm, váy da thú rách nát, khắp toàn thân đề là vết xước và vết bâm do chạy trốn tạo ra, mặt ai cũng xanh xao vàng vọt vì quá sợ hãi và mệt mỏi.
“Hu hưu...
Tiếng khóc vang lên.
Sau một đêm nhẫn nhịn, giờ đây cảm xúc của các thú nhân mới bùng nổ. Một tiếng khóc vang lên kéo theo vô số tiếng khóc khác, chỉ trong chốc lát cả hang động tràn ngập bi thương.
Tộc trưởng Hùng Điểu cẩn thận kiểm tra lại số lượng thú nhân chạy thoát được. Tộc của họ có 60 người, không còn một tiểu thú nhân nào sống sót, giống cái chỉ có mười người. Tộc Miêu Điểu là 11 người, trong đó chỉ có ba giống cái và không có tiểu thú nhân, tộc Mã Văn thảm hơn chỉ có 9 người chạy thoát, tộc trưởng không thấy đâu, không có giống cái, không có tiểu thú nhân.
Nấp trong hang động tới trưa, các thú nhân mới dám ra ngoài đi kiếm thức ăn. Bọn họ chỉ dám đi loanh quanh một vài chỗ kiếm chút quả dại rôi quay về.
Thảm cảnh thú triều khiến tâm trạng các thú nhân vô cùng nặng nề, không ai nói chuyện với ai cho tới ngày thứ hai, khi này Tộc trưởng Hùng Điểu chủ động lên tiếng.
"Chúng ta không thể trốn ở đây mãi, lân thú triều này chắc chắn các bộ lạc khác cũng bị ảnh hưởng, muốn sống sót thì phải tìm một chỗ an toàn để trú. Ai biết chỗ nào bí ẩn không?"
Một thú nhân trong tộc Mã Văn lên tiếng: "Gần tộc Tuần Điểu có một vách đá đây sương mù, lúc trước tôi có vô tình đi qua nhưng không dám xuống đó.
Nghe vậy mọi người nhìn nhau có hơi chần chừ, muốn tới đó họ sẽ phải quay lại con đường hướng về phía bộ lạc, nơi ấy bây giờ chính là địa ngục. Hang động lân nữa chìm vào im lặng. Tộc trưởng Hùng Điểu đi ra ngoài, hắn nhìn trời - nắng gắt, không khí oi bức bất thường.
Kiểu thời tiết này rất dễ khiến thịt tươi bốc mùi, một khi mùi hôi thối bốc lên sẽ xua đuổi được các loài vật, không con nào dám bén mảng đến gần xác chết.
Nghĩ tới đây hai mắt tộc trưởng Hùng Điểu sáng lên, tâm này chắc lũ khủng long đã rời đi, nơi mà họ cho là địa ngục chưa chắc đã nguy hiểm.
Hắn quay lại nói với các tộc nhân của mình: "Ngày mai chúng ta sẽ đến chỗ vách đá."
Các thú nhân sửng sốt nhìn hắn. ...
Trên bờ biển.
Khi tia nắng đầu tiên chiếu xuống, một núi thùng gỗ nhỏ đã được chất lên thuyền, đây là kết quả miệt mài xuyên đêm không ngủ của các thú nhân Tà thân.
Trời, biển, gió đều ôn hòa nhưng chẳng thú nhân nào muốn nán lại đây, vì vết nứt đã mở rộng, chạm đến cửa hang, nhiệt độ đang tăng lên không ngừng.
Thái Linh rất mệt, nhưng lòng nôn nao đến độ nhắm mắt liên mơ thấy ác mộng bị đốt trong biển lửa, vì thế cô càng quyết tâm rời khỏi nơi này càng sớm càng tốt.
Sau khi chất đồ lên thuyền, các thú nhân không đi ngay, họ tiếp tục quay lại rừng săn thêm động vật, Thái Linh và Bà Bà tích trữ thêm nước.
Trong lúc làm việc cô dò hỏi Bà Bà: "Dạo này bà có nhìn thấy dự kiến nào khác không?”
Bà Bà lắc đầu, sắp tới họ sẽ trải qua một hành trình nguy hiểm, vậy mà Tà thần chẳng gửi cho bà dự kiến nào hết, khiến chuyến hành trình của nhóm bọn họ càng thêm mông lung.
Thái Linh thở dài, lẩm bẩm: "Xem ra chỉ có thể dựa vào sức mình rồi."
"Cháu sợ không?”
Nghe Bà Bà hỏi Thái Linh bật cười: "Câu đó nên do cháu hỏi bà mới đúng chứ?"
Bà Bà mỉm cười đáp: "Bà không sợ."
Thái Linh cười tươi đáp: "Bà không sợ, cháu mắc gì phải sợ. Chỉ là..."
"Nếu mọi người gặp nguy hiểm, hay chuyến hành trình không thành công cháu sẽ mang tội phải không?" Bà Bà tiếp lời cô.
Thái Linh mím môi nhìn bà.
Bà Bà trấn an cô: "Các thú nhân một khi quyết định ra đi, họ cũng tự hiểu tương lai sẽ thế nào. Đừng tự trách mà hãy tự tin lên, nếu không thành công thì chết, còn nếu thành công thì thế nào, cháu có nghĩ tới đó không?” "Tự do, nhà và cuộc sống mới." Thái Linh đáp.
Bà Bà gật đầu: "Những thứ đó còn trân quý hơn cái chết. Bà từng nghe một thú nhân nói, muốn có vinh quang phải dùng máu và mạng để đổi, vinh quang được đổi bằng cả sinh mạng đó là vinh quang vĩ đại nhất."
Thái Linh ghẹo bà: “Thú nhân nào lừa bà đấy, không có mạng đào đâu ra vinh quang.
Bà Bà cười: “Bà quên là thú nhân nào rôi, nhưng lời hắn thì bà không quên được."
Thái Linh được bà an ủi cảm xúc dần tốt hơn. Cả hai trữ đủ nước cho cả tháng sau đó quay lại bờ biển, đến nơi neo thuyền.
Tà Khuyết được giao nhiệm vụ canh gác ở đây, lúc hai người về thấy cô bé đang loay hoay chôn thứ gì đó dưới cát. Thái Linh đi lại tò mò hỏi: "Em đang làm gì đấy?"
"Em gửi đồ cho chị Diễm."
Đã lâu rồi không ai nhắc đến cái tên này, bây giờ nghe lại Thái Linh thấy lòng mình vẫn còn nhói đau.
Cô ngồi xuống nhìn thứ đồ mà Tà Khuyết gửi cho Diễm - một tảng đá có vẽ hình bên trên, đó chính là bức tranh con thuyền lướt trên sóng biển đêm qua Tà Khuyết đã vẽ.
Tà Khuyết nhíu mày khó chịu khi thấy những nét vẽ của mình bị mờ đi, cô bé lẩm bẩm: "Chán quá, lại mờ."
Thái Linh khuyên cô bé: "Em tìm viên đá nhọn, sắc một chút, nhỏ thôi, khắc lên, vết khắc sẽ tôn tại mãi mãi, không bao giờ phai.'
Hai mắt Tà Khuyết sáng lên, cô bé đứng bật dậy: Đúng ha.'
Nói rôi cô bé phóng đi, lao nhanh như một cơn gió. Thái Linh mỉm cười nhìn bức họa trên tảng đá nhỏ, lẩm bẩm: "Diễm, cô ở trên cao nhìn thấy chúng tôi thì hãy phù hộ cho chuyến hành trình sắp tới của chúng tôi nhé!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận