Bị Xem Là Tà Thần Ở Thế Giới Thú Nhân

Chương 85: Hủy diệt tất cả

Chương 85: Hủy diệt tất cảChương 85: Hủy diệt tất cả
Chương 85: Hủy diệt tất cả
Từ sau khi tự tay sát hại y sư trong tộc, Vi như biết thành một con người khác, hành động và suy nghĩ trở nên táo bạo hơn, đặc biệt vào khoảng thời gian trước đó cô ta được tôn vinh là y sư trong truyền thuyết, một suy nghĩ đã hình thành nên trong não bộ cô ta:
Cô ta chính là y sư được thần thú cử tới thế gian này để cứu vớt con dân của ngài, vì là y sư được chọn nên cô ta mới có cơ hội biết vê phương thức chữa thương kỳ diệu đó, những kẻ biết về nó đều đã chết.
Đã thế giờ đây trong tay cô ta còn có bức hình lạ, tất cả mọi thứ xảy ra quanh cô ta cứ như thể đang nói cho cô ta rằng: Ta đưa cho con mọi thứ con cần, hãy làm rạng danh ta hỡi thú nhân được chọn.
Chính vì lẽ đó mỗi hành động của Vi đều rất tự tin, cô ta cho nghiên cứu cách làm thuyền.
Vì không biết tên thuyền, Vi tự đặt cho thuyên một cái tên khác, gọi là: Vật lướt trên nước.
Sau vài ngày cuối cùng cũng thành công tạo ra được vật lướt trên nước, hình dạng y hệt như trong bức vẽ, nhưng khi đưa xuống nước nó lại chìm không thể nổi.
Vi không vui bắt đầu yêu cầu các thú nhãn Mã Điểu đi tìm loại gỗ có thể nổi trên nước, trong khi đó cô ta không đã động gì tới thú nhân trong tộc mình, chẳng thèm sai bảo hay nhắc nhở ai.
Hình như việc sai sử nhóm thú nhân Mã Điểu đã trở thành thói quen trong miệng cô ta, các thú nhân Mã Điểu tuy bất mãn nhưng không thể phản kháng, hì hục tìm kiếm, cuối cùng thành công tìm được loại gỗ trắng mà nhóm Thái Linh đã dùng, khi này vật lướt trên nước mới thành công nổi trên mặt nước. Các thú nhân trong tộc Hùng Điểu nhìn thấy, thay vì cảm kích nhóm Mã Điểu, lại đi sùng bái Vi, xem cô ta như vị thân sống.
Nhóm thú nhân Mã Điểu nhìn chỉ biết tức mà không nói được gì.
Cứ tưởng chỉ cần nổi là có thể dùng, nào ngờ, khi bước lên vật nổi trên nước, nó lại không hoạt động như mong muốn, cứ xoay vòng một chỗ, hoặc bị sóng đánh dạt vào bờ.
Vi tức giận, ra lệnh cho các thú nhân Mã Điểu khắc phục điều này, cô ta đổ tội cho bọn họ làm sai, nên mới khiến vật lướt trên nước vô dụng.
Thú nhân Mã Điểu vô tội, không biết mình đã làm sai ở đâu, cố gắng biện minh chỉ nhận lại những lời sỉ nhục đầy cay đắng, các thú nhân Hùng Điểu khác cũng không tin họ, họ giống như tội đồ của Hùng Điểu vậy.
Các thú nhân Mã Điểu chỉ có thể ngậm miệng cẩn thận làm lại vật lướt trên nước, nhưng mười lần như một đều không di chuyển như họ muốn, hiện tại đã có hơn chục vật lướt trên biển nằm trên bờ cát, nhưng không có cái nào hoạt động theo ý muốn của Vi.
Mỗi ngày mở mắt ra nhóm thú nhân Mã Điểu đều phải chứng kiến cảnh Vi chửi bới, trách mắng họ, các thú nhân Mã Điểu rất mệt mỏi, nhiều thú nhân còn có ý định rời đi, quay lại khu rừng bên trên và chết ở đâu đó.
Nhưng vẫn có người kiên trì khám phá, cho đến một hôm, đã có thú nhân phát hiện ra quy luật của vật lướt trên biển, đó là phải dùng lực tác động để nó đi theo hướng mình muốn, cách đơn giản nhất, hóa hình và đẩy nó đi.
Sau khi phát hiện ra các thú nhân rất vui mừng, định bụng đi báo cho Vi biết, nhưng vì nhiều ngày bị chửi bới và trách mắng, nên họ quyết định ngậm miệng lại không nói gì. Thà mỗi ngày phải làm thêm một chiếc mới còn hơn nói cho Vi cách dùng.
Các thú nhân Mã Điểu nhất trì hành động như vậy, vì thế ngày qua ngày họ cứ làm thêm một chiếc thuyên, cho tới khi một hàng vật lướt trên nước được đặt đây bờ biển, thì dị tượng lạ đã xảy ra....
Bên ngoài vách đá mùa đông đã tới, nơi đây nhiệt độ cực kỳ cao, dường như tăng lên mỗi ngày, tuyết rơi vào khu vực sương mù liên bị hóa thành nước rơi xuống tạo ra các cơn mưa phùn. Mưa càng nhiêu sương mù càng dày, khu rừng sau một thời gian đã không thể phân biệt được ngày và đêm.
Thức ăn trong rừng đang dần cạn kiệt, đặc biệt khi có thêm hai nhóm tộc nhân Tuần Điểu và Miêu Điểu, lúc phát hiện ra sự có mặt của bọn họ Hùng Điểu không vui, nhưng vì để bảo toàn số lượng thú nhân ít ỏi của mình, tộc trưởng Hùng Điểu không dám gây hấn, chỉ có thể phân khu vực cùng hai tộc chia nhau sinh sống.
Vi đứng bên ngoài nhà gỗ nhìn sắc trời một lát, liền chán nản đi vào bên trong. Bên ngoài thì nóng như đổ lửa, vào bên trong mùi hương từ cơ thể của các giống cái khác ở cùng bốc lên khiến cô ta khó chịu. Khi trước bọn họ có xà bông thơm để tắm, mỗi ngày cơ thể ai cũng thơm tho, nhưng ở nơi này nguyên liệu để tạo ra xà bông không có nên chỉ tắm bằng nước.
Từ khi sử dụng xà bông, cơ thể ngày ngày ngát hương đã tạo thành thói quen, giờ không có dùng rất khó chịu, luôn cảm thấy cơ thể bẩn thỉu dù đã tắm qua nước không ít lần.
Vi ngồi một lát lại bỏ ra ngoài, người bạn đời tương lai của ả thấy ả đi ra liền chạy theo, hai người cùng nắm tay đi dạo.
Đột nhiên thú nhân nói: "Phía trước sao lại có tia lửa đỏ bắn ra nhỉ?" Vi nhìn theo hướng tay của thú nhân, nhíu mày, trong làn sương mù đục ngầu, có vô số tia lửa bắn ra, sáng lên nhìn rất đẹp, nhưng nhiệt độ cũng tăng lên bất thường. Vi cảm thấy bất an.
Cô ta nắm tay thú nhân nói: "Mình qua đó xem thử đi."
ebookshop.vn - ebook truyện giá rẻ.
Nói rồi cả hai đi lại gân đó, mùi cây cối cháy khét xuất hiện, ngày càng nồng hơn, đột nhiên mặt đất dưới chân rung lên, tiếng đất nứt ra khiến cả hai sợ hãi.
"Mau quay lại nhà gỗ!" Vi hết lên thất thanh.
Thú nhân vội hóa hình mang Vi bay đi, từ trên cao nhìn xuống, cả hai thấy được rất nhiều đường chỉ màu đỏ xuất hiện trong sương mù, mùi cháy khét đậm hơn.
"Cháy rừng!" Vi hét lớn. Phía xa xa một ngọn lửa bốc lên, xóa tan cả sương mù. Lửa đang từ từ lan rộng.
Vi hốt hoảng: "Nhanh, chạy về gọi người, chúng ta phải rời đi ngay."
Âm ầm.
Phía xa có một dòng dung nham màu đỏ phun lên cao, hơi nóng như thiêu như đốt bùng lên, đánh thức toàn bộ thú nhân đang mê man trong rừng, dung nham đỏ xóa tan sương mù, chảy tới đầu thiêu chết động thực vật đến đó, còn san bằng cả những vách đá cứng cáp nhất.
Khi này bọn họ mới kịp nhận ra đây là thảm họa, hô hoán nhau bỏ chạy.
Các thú nhân vồ vập hóa hình bay lên không trung hướng về phía vùng đất mà họ bỏ đi để bay, nhưng dòng nham thạch tàn bạo kia nhanh chóng hạ gục vách ngăn giữa vùng sương mù và khu rừng, hòa hai nơi làm một. Dung nham đỏ ùn ùn chảy ra chạy qua khu rừng, đi tới đâu tàn phá tới đó.
Các thú nhân vỗ cánh trên cao hoảng hốt nhìn dòng dung nham đỏ đang dần lan rộng ra như hồ nước lớn.
Căn nhà sàn bốc cháy, trong chớp mắt liên bị nuốt chửng, những bông thuyết của mùa đông nhanh chóng bị hòa tan, không cái lạnh nào có thể chống lại nó. Bên trên gió lạnh vẫn thổi, nhưng khi chạm gần mặt đất liên biến thành gió nóng.
Các thú nhân đứng ở giữa chịu hai luông nhiệt như muốn ngất xỉu.
“Nhìn kìal"
Có thú nhân hô lên, từ bốn phương tám hướng có vô số thú nhân bay trên không, bọn họ hoảng loạn hệt như nhóm Hùng Điểu.
"ÉII"
Tiếng kêu kinh thiên động địa của loài khủng long vang lên, từ trên cao bọn họ có thể quan sát thấy kẻ thù truyên kiếp của mình đang bị dung nham nóng bỏng đuổi giết, con nào bay được có thể thoát, nhưng những con chỉ biết chạy bộ, dù to đến đâu cũng bị nuốt chứng, không còn xương cốt.
Vi run rẩy, mặt mày tái mét lẩm bẩm: "Chúng ta đi đâu đây, vùng đất này không thể ở được nữa!"
Đột nhiên tảng đá cô ta để trong túi luôn mang bên người chọc nhẹ vào eo, Vi vì đau mà tỉnh táo, cô ta nhớ tới nội dung hình vẽ, ánh mắt phát sáng - Thần thú chẳng phải đã gửi lời cảnh cáo cho cô đây sao, muốn sống chỉ có thể băng qua hồ lớn, còn chỉ cô cách tạo ra vật lướt trên nước nữa mà, dù hiện tại chưa thể điều khiển nó, nhưng chắc chắn đó là đường thoát mà Thần thú đã gửi cho cô.
Vi vội hô hoán: "Mau quay lại bờ hồ lớn, nơi chúng ta đặt vật lướt trên nước. Thần thú mách bảo ta hãy vượt hồ lớn, nơi này bị diệt vong rồi."
Các thú nhân hoang mang nhìn ả, nhưng không để ai kịp hỏi gì, ả đã thúc giục người yêu của mình bay vê hướng hồ lớn.
Nhóm thú nhân Mã Điểu nhìn nhau, rồi cũng vội vàng bay theo.
Các thú nhân của bộ lạc khác mới xuất hiện, chưa hiểu chuyện gì chỉ nghe Vi hô hoán như vậy, cũng bay theo.
Cuối cùng trên bầu trời với những bông tuyết trắng xóa, một đoàn thú nhân lũ lượt kéo về phía biển. ...
App hình như đang sửa lỗi, không biết các bạn có đọc được chương mới không ạ?
Bạn cần đăng nhập để bình luận