Bị Xem Là Tà Thần Ở Thế Giới Thú Nhân
Chương 122: Tỏ tình trên bờ biển
Chương 122: Tỏ tình trên bờ
biển
Họ và tên giống như một liều thuốc tăng lực, nâng cao tinh thân chiến đấu của mọi người, đặc biệt còn khai sáng đầu óc cho Bạch.
Trời vừa hửng sáng, Bạch đã gào thét kêu các thú nhân dậy, phân công công việc, ai làm gạch xây tường, ai làm ngói lợp mái, ai đi theo thú nhân Trân Văn Hương làm gạch lát và ốp nhà, thú nhân nào đi lấy đá về làm móng, thú nhân nào đi lấy đất vê để làm hồ trộn.
Toàn bộ người trong bộ lạc, kể cả Vương đều có việc để làm, các tiểu thú nhân còn nhỏ nhưng cũng hăng hái gia nhập đội quân đảo hồ chuyển đá, đưa sò, tất bật đến không có thời gian nghỉ.
Người rảnh nhất trong bộ lạc chính là Thái Linh và Bà Bà, Tà Khuyết đã chạy theo nhóm tiểu thú nhân nhỏ gia nhập đội quân xây nhà.
Thái Linh và Bà Bà không còn cách nào chỉ có thể vào rừng, đi tới những chỗ thú nhân trong tộc rà soát qua, đảm bảo an toàn để tìm thảo dược, cũng như hái chút hoa quả dại bổ sung lương thực cho thú nhân.
Khu rừng này có rất nhiều loài thực vật, chúng vừa lạ vừa quen, có một số loài ăn được có một số mang chất độc. Thái Linh ra ngoài lần nào cũng phải dùng đến dị năng để kiểm tra, lân này cũng không ngoại lệ.
Khi cô đi qua một gốc cây cổ thụ lớn, đột nhiên ngửi thấy mùi cay như mùi tiêu, cô ngước mắt nhìn lên, phát hiện cây cổ thụ hôm nay mọc rất nhiều nụ hoa màu tím nhạt, nhìn cực đẹp, dùng dị năng kiểm tra Thái Linh nhận ra những nụ hoa có hương vị như tiêu.
Cô trèo lên cây, cầm nụ hoa trực tiếp kiểm tra, chỉ có nụ mới nhú cho mùi như tiêu, còn nụ hoa đã nở thì mất mùi. Dị năng cho cô biết, chỉ có nụ hoa mới dùng được, cánh hoa xem như bỏ.
Thái Linh hái nụ hoa xuống, lấy đầy một túi da thú, sau đó cùng Bà Bà tiến vê phía trước. Đi được một đoạn không xa, dị năng báo cho cố phía trước có một nhóm cây bụi với hình dáng rất lạ, uốn lượn bất quy tắc, mùi vị hệt như củ gừng, nhưng chỉ có phần thân uốn lượn hơn sần sùi và gồ lên mới có vị của gừng, các phần còn lại là chất độc.
Thế giới này đến thực vật cũng mọc theo lối khác thường.
Thái Linh cẩn thận thu phần dùng được, tiếp tục cùng Bà Bà tìm kiếm, cuối cùng tìm được khoai lang và khoai môn, thật may hai loại này có lá và cách mọc củ dưới đất giống chủng loài khoai trên Trái Đất, chỉ là củ khá lớn.
Thái Linh đánh dấu những nơi có thực phẩm dùng được, rồi cùng Bà Bà trở vê. Dạo này đang bận xây nhà nên cô chưa có thời gian để tìm hiểu về thực vật trong khu rừng, được như hôm nay là quá may mắn, chờ xây nhà xong cô phải khám phá ra các loại thực vật ăn được, để làm phong phú thêm bữa ăn của mình.
Đi được một đoạn Bà Bà bỗng nhiên hỏi cô: "Cháu cảm thấy Ưng Phan thế nào?”
Cô bật cười: "Sao bà lại hỏi vậy?"
Bà Bà không đáp lời, Thái Linh hiểu bà muốn cô trả lời câu hỏi của mình, Thái Linh cẩn thận suy nghĩ sau đó nói: "Anh ấy rất hợp làm tộc trưởng, là một người khôn ngoan nhanh trí, học gì cũng nhanh. Nếu bộ lạc do anh ấy dẫn dắt chắc chắn sẽ lớn mạnh."
Bà Bà gật đầu tán thành ý cô nhưng vẫn hỏi: "Ý ta là trên phương diện đánh giá giữa giống cái và giống đực, cháu thấy Ưng Phan thế nào?"
Lân này Thái Linh mới ngờ ngợ nhận ra Bà Bà hỏi không đơn giản, cô hơi ngại ngùng, nhớ lại vóc dáng, bộ lông thú và khuôn mặt của Ưng Phan, không hiểu sao tim lại đập khá nhanh, trong lòng không được thoải mái.
"Ưng Phan là một thú nhân tốt, nếu ai lấy được anh ta, nhất định là may mắn."
“Cháu có thích Ưng Phan không?' Bà Bà bổ một câu.
Cây này tựa như sét đánh vào đầu Thái Linh, kiếp trước ngoài sống sót ra cô chẳng nghĩ tới gì khác, kiếp này cũng ngoài sống tốt ra cô chẳng nghĩ thêm gì, nên chưa bao giờ nhớ tới vấn đề đó, lời này của bà Bà chẳng khác nào nhắc nhở cô một khía cạnh cuộc sống mà cô đã quên mất.
Thái Linh vội lắc đầu: "Cháu không..."
Nhưng Bà Bà ngăn cản: "Cháu đừng vội đưa ra đáp án, hãy suy nghĩ thật kỹ rồi nói. Ta có thể cảm nhận được cháu thích Ưng Phan, còn Ưng Phan cháu không nhận ra sao?” Thái Linh nhìn bà khó hiểu hỏi: "Nhận ra gì cơ?"
Bà Bà thở dài, giống cái này đúng là: “Ưng Phan thích cháu.'
Âm.
Có một tiếng sấm nổ trong đầu cô, Thái Linh đứng ngây ra trong đầu liên tục chạy qua câu nói 'Ưng Phan thích cháu" sao có thể chứ, Ưng Phan thích mình, hắn thích mình...
Khuôn mặt Ưng Phan liên tục xuất hiện cùng với câu nói Ưng Phan thích cháu của Bà Bà, bất giác mặt Thái Linh đỏ lên như tôm luộc, môi lắp bắp chối: "Không thể nào..."
Bà Bà phì cười nói: “Cháu không tin à, vậy cẩn thận quan sát mà xem, rồi cháu sẽ có câu trả lời rõ ràng. Bà nhắc chuyện này cho cháu là muốn cháu, nếu thích thì nên cân nhắc, còn không hãy nói rõ sớm với Ưng Phan để hắn khỏi trông mong, dù sao sau khi thành lập bộc lạc, thành tộc trưởng Ưng Phan sẽ phải lo chuyện lập gia đình. Một tộc trưởng cần có gia đình mới mong bộ lạc trường tôn, cháu đừng để Ưng Phan chờ mãi."
Bà Bà thấy hai người này cứ im im, nếu không có ai đứng ra đánh thức sợ họ sẽ bỏ qua nhau mất. Thái Linh là người tuyệt vời, sau này nếu bộ lạc phát triển hơn, rất có thể tài năng của cô sẽ lộ ra ngoài, khi ấy thú nhân bảo vệ được cô chỉ có thể là thú nhân mạnh nhất, hơn nữa khi ấy sợ rằng sẽ có nhiều thú nhân để ý đến cô, Bà Bà không thể để con thú bên ngoài nào tới cướp cô đi được, phù sa tuyệt đối không được chảy ruộng ngoài.
Thái Linh thơ thẩn đi theo Bà Bà về nơi ở, lúc nhìn thấy Ưng Phan cô ngại tới mức không dám nhìn vào mặt hắn, khi hắn hỏi chuyện cũng chỉ nói cho qua rồi tìm cớ rời đi.
Thấy lạ, Ưng Phan tìm đến Bà Bà hỏi chuyện, Bà Bà liền trách hắn nhút nhát, yêu câu hắn: "Thích thì nên nói ra đi, Thái Linh là cô gái chậm hiểu, cháu mà im lặng mãi là mất người như chơi đó "
Ưng Phan đắn đo.
Bà Bà tức giận đánh vào vai hắn. "Cháu sợ cái gì, sợ cô ấy từ chối."
Ưng Phan mím môi không đáp.
"Trời ạ, dù cô ấy có thích cháu hay không cháu cũng phải nói, nói ra cho cô ấy biết, nhỡ đâu cô ấy cũng thích cháu mà cháu cứ im lặng mãi nên cuối cùng cô ấy lại hết yêu cháu thì sao?"
Ưng Phan như thể tỉnh ngộ, vội vàng gật đầu nói với Bà Bà vài câu không rõ đầu đuôi sau đó chạy đi tìm Thái Linh.
Hắn tìm cô khắp nơi vẫn không thấy, sau đó được Tà Khuyết chỉ cho, cô đi về phía biển.
Ưng Phan bèn ra bờ biển, phát hiện Thái Linh đang bước chân theo các con sóng xô vào bờ. Hắn đi lại gân cô, muốn gọi rồi lại thôi, châm châm bước theo phía sau cô.
Thái Linh đi một lát bỗng nhận ra có người khác phía sau cô quay đầu lại phát hiện là Ưng Phan liên giật mình, lắp bắp hỏi hắn: "Anh đi theo tôi làm gì?"
Ưng Phan mỉm cười, nhớ lời Bà Bà nói, tai đỏ rực nhưng vẫn cố lấy hết can đảm nhìn vào mắt Thái Linh, nói thẳng với cô: "Thái Linh, hôm nay ở đây chỉ có đôi ta, anh có chuyện muốn nói với em."
Xưng hô này khiến Thái Linh ngại, giờ thì cô đã hết ngây thơ, hiểu được xưng hô thay đổi có ý gì.
Cô ngại ngần ập ờ: "Trời sắp tối, cũng phải chuẩn bị bữa tối, chúng ta, tôi về thôi."
"Thái Linh, anh thích em!" Ưng Phan gân như lấy hết sức bình sinh để nói câu này.
Nghe xong Thái Linh hơi dừng lại, nhưng không quay đầu nhìn hắn.
Ưng Phan phía sau nhìn bóng lưng cô, dần lấy lại nhịp thở cố nói thêm: "Anh rất thích em, muốn cùng em xây dựng một gia đình. Anh muốn sắp tới đây hai ta cùng xây một ngôi nhà, em có thể cân nhắc cùng anh không?”
Quả tim trong lồng ngực cô đập bang bang, như muốn nhảy ra ngoài, cô không dám nhìn thú nhân sau lưng mình, phần lưng của cô nóng đến mức muốn bỏng da.
Cô không biết đáp lời Ưng Phan thế nào liên nhấc chân chạy một mạch vào rừng, cho tới khi vê đến bộ lạc mới bình tính lại. Khi này cô nhận ra mình chưa đáp lời Ưng Phan đã chạy đi mất.
Cô chán nản đập đầu vào thân cây, không ngừng trách bản thân, lớn đầu còn hành động như trẻ con, tay cô vô thức đặt lên lông ngực mình, nhịp tim nơi đó đập rất nhanh, cô nhớ về những lời Ưng Phan nói, lòng cảm thấy vui một cách kỳ lạ.
Cứ nghĩ tới sau này cùng hắn ở chung một nhà, có thêm đứa nhỏ giống hắn, hình như cũng không tệ lắm.
Thái Linh nhìn về phía bờ biển, muốn qua đó nói chuyện lại với hắn, nhưng ngại quá nên quyết định đi về trước, chờ ngày mai rồi tìm cách nói chuyện với hắn sau.
Bạn cần đăng nhập để bình luận