Bị Xem Là Tà Thần Ở Thế Giới Thú Nhân
Chương 93: Tìm lai những người ban
Chương 93: Tìm lại những người bạn
Cả hai thú nhân đứng lặng người nhìn xác chết nằm trên đất. Ưng Phan không hề hối hận khi ra tay xử lý một giống cái tộc Bích Ngư, chính bọn họ đã chia cắt nhóm hắn, thậm chí còn có ý định chôn vùi ký ức của hắn, mục đích chẳng tốt đẹp sao có thể đòi hỏi một hồi kết vui vẻ.
"Thủ lĩnh bây giờ chúng ta nên làm gì?
"Đương nhiên là đi tìm Mã Văn và Kim, chắc chắn bọn họ đang ở tren các rạn san hô quanh đây.'
Ưng Phan hiếu kỳ nhìn Bạch: "Hình như cậu không bị xóa ký ức?”
Bạch giật mình, sau đó mỉm cười đáp: "Vì cô ta đặt cho tôi tên Bạch, mỗi lân cô ta gọi tên của tôi thì cơ thể sẽ phản ứng lại, lúc đó có vài ký ức xen kế xuất hiện, sau nhiều lần cuối cùng cũng khôi phục. Tôi đang chờ cơ hội để rời khỏi rạn san hô này, nào ngờ anh tới trước.
Ưng Phan hơi ghen tị, tên của hắn bị Uyển sửa hoàn toàn, ngược lại Bạch được giữ y nguyên, quá bất công.
"Chúng ta đi tìm hai thú nhân còn lại ngay bây giờ luôn sao?" Bạch hỏi.
Trời tối hành động có lẽ hơi bất tiện, nhưng nếu không đi bây giờ thì e không còn cơ hội.
Ưng Phan gật đầu giải thích: "Hiện tại bọn họ mới tóm thêm một mớ thú nhân mới..."
Nói tới đây hắn tiện đà kể chuyện các tộc thú nhân bên hồ lớn. Bạch nghe xong vô cùng ngạc nhiên, những thú nhân bên hồ lớn không thích họ, còn có tộc dồn họ vào chỗ chết, bây giờ báo ứng tới, ai cũng tha hương hắn nên vui nhưng Bạch không cảm thấy vậy, ngược lại có hơi phiền, vì tưởng đã rời xa nhau lại bất ngờ gặp mặt, tựa như âm hồn không tan, rất khó chịu.
"Cứ tưởng đời này chúng ta sẽ không bao giờ gặp lại họ nữa chứ?” Bạch phàn nàn.
Ưng Phan im lặng, một lát sau hắn bỗng nói: "Gặp lại thì đã sao, ra khỏi lãnh thổ chúng ta đã không còn ràng buộc bởi luật lệ bên đó, nếu bây giờ họ cố ý ép ta vào chỗ chết như xưa, tôi sẽ đánh một trận, quyến không nhu nhược."
Bạch gật đầu tán thành ý này, giờ ai cũng như ai, sao phải cúi đầu.
Sau khi quyết định xong, cả hai cùng đi xuống biển ngay trong đêm, họ không dám hóa hình bay trên không tìm kiếm, vì khi ở trên cao rất khó nhìn thấy các rạn san hô vì trời quá tối, ngược lại bơi trong nước tai sẽ nghe được tiếng sóng. Khi sóng va vào vật cản sẽ phát ra tiếng động lớn, nơi ấy chắc chắn có gì đó nên bơi dưới biển là cách tốt nhất.
Hai thú nhân dựa theo cách này tìm đến được rạn san hô thứ ba.
Lúc lên bờ hai người đi rất khẽ, liền nghe thấy tiếng khóc của giống cái.
"Chúng ta phải làm sao đây, nơi này là đâu?”
"Im lặng đi, tụi bây ôn quát"
Ưng Phan và Bạch nhận ra giọng nói này, đây chính là y sư bộ lạc Tuần Điểu, chính âm thanh này đã ra lệnh bẻ gãy chân bọn họ khi trước.
Bạch nhìn Ưng Phan xin chỉ thị, chỉ thấy thủ lĩnh nhíu mày.
Nhóm giống cái trên bờ hiện tại không có thú nhân vây quanh, nên cơ hội sống sót rất mỏng manh, thay vì để tay mình dính máu, Ưng Phan quyết định mặc kệ bọn họ tự sinh tự diệt.
Hắn quay người đi về phía bờ biển, nói với Bạch: "Kệ họ đi, sống hay chết tùy theo số phận của họ."
Bạch khá hài lòng với quyết định này, hắn không muốn tàn sát một cách bừa bãi, trong đó có giống cái mang tội với họ, nhưng cũng có giống cái chưa từng tổn thương họ, nếu ra tay rất có thể sẽ giết nhầm. Hơn nữa trong hoàn cảnh này, chưa chắc kẻ thù của họ đã có thể bình an sống sót rời khỏi rạn san hô.
Bạch và Ưng Phan bơi tới rạn san hô tiếp theo, lần này họ tìm được Mã Văn, hắn dựa vào gốc cây ngủ ngon lành, khi bị đánh thức nhìn thấy hai người hắn hưng phấn cười lớn: "Là thú nhân sao, thật may quá, mấy ngày nay tôi cứ muốn gặp thú nhân cùng tộc mà cô ấy không cho giờ thì tốt rồi."
Hắn nắm tay Ưng Phan và Bạch, hỏi gấp: "Hai người tên gì, tôi là Hắc."
Nghe tới đây Ưng Phan biết ngay Mã Văn đã mất trí nhớ, hắn nhìn Bạch nói: "Cậu đi một vòng kiểm tra xem có giống cái nào ở trong rạn san hô này không.”
Mã Văn khó hiểu nhìn Ưng Phan rồi nhìn Bạch, sau đó nói: "Nhìn mặt hai người trông có vẻ nặng nê quá, có chuyện gì xảy ra sao?"
"Mã Văn." Đột nhiên Ưng Phan gọi.
Cái tên này như búa tạ nện vào đầu khiến Mã Văằn đau nhói, mặt hắn tái mét nhìn Ưng Phan, môi run run muốn nói gì đó nhưng mở mãi vẫn không cất nên lời.
Ưng Phan nói tiếp: "Tôi là Ưng Phan, người vừa rời đi là Bạch, chúng ta là thú nhân Tà thân, cậu còn nhớ chúng ta vượt biển làm gì không?”
Những cái tên quen thuộc, những sự kiện đặc biệt, chúng vốn đã in sâu vào máu các thú nhân, nhưng bị che đi, không ai nhắc tới thành ra họ mới quên, giờ được gợi mở ngay lập tức Mã Văn đã có chút ấn tượng, đầu hắn bắt đầu đau, nhưng cũng như Ưng Phan, hắn gồng mình chống lại sự hèn nhát muốn trốn tránh cơn đau của bản thân, nhớ bằng được những chuyện đã quên.
Kỹ năng ma mị của giống cái Bích Ngư sẽ luôn được duy trì nếu người bị nhiễm không bị kích thích hay nghe lại cái tên khi xưa của mình, nhưng một khi họ nghe được và bị kích thích thì hàng rào ma mị kia sẽ sụp đổ, lấy lại ký ức không phải là chuyện khó khăn.
Mười phút sau Mã Văn dựa vào thân cây thở hổn hển, người nhễ nhại mồ hôi, mặt cắt không còn giọt máu, nói: "Còn Kim, mau đi tìm anh ta.'
Ưng Phan mỉm cười: "Đương nhiên là phải tìm rồi."
Bạch quay lại, báo cho bọn họ biết rạn san hô này không có ai khác ngoài ba người họ.
Ưng Phan gật đầu, rồi cùng nhau rời đi, bọn họ đến rạn san hô tiếp theo, ngay khi vừa dạt vào bờ, đã nghe thấy tiếng các giống cái Bích Ngư cười đùa chọc ghẹo nhóm thú nhân trên bờ.
Có ánh lửa sáng lên ở bờ, giúp ba người nhìn thấy, trên bờ có tộc trưởng Hùng Điểu và ba giống cái Bích Ngư, bọn họ đang vờn nhau trên bờ dường như rất vui. Tộc trưởng Hùng Điểu đắm chìm trong niềm vui với bọn họ, không có vẻ gì là chống cự.
"Chúng ta đi thôi." Ưng Phan nói nhỏ với hai người rồi di chuyển đến nơi khác, lần này họ đi vào một rạn san hô khá yên tĩnh, nhưng khi vào rừng liên nghe thấy tiếng nói chuyện.
"Cô tính làm thật đó hả?”
"Chứ sao, tôi mang anh về là để sinh con mà?”
"Nhưng chẳng phải cô nói với tôi đẻ con xong cô sẽ già và chết đi ư? Cô còn muốn sinh?"
Có tiếng thở dài vang lên: “Anh không hiểu rồi, nếu tôi không sinh con quá tuổi các chị em sẽ đuổi tôi khỏi rạn san hô, khi ấy lang thang bên ngoài còn nguy hiểm hơn. Nên tốt nhất là sinh con rồi chất.
"Cô nên suy nghĩ lại, bây giờ mà chết sau khi sinh con có vẻ trẻ quá."
“Thôi anh đừng nói nữa, tôi sẽ không thả anh đi đâu, anh muốn đi, thì cho tôi đứa con rồi tôi nói ra các rạn san hô, nơi mấy người bạn của anh bị nhốt cho mà đi tìm họ."
"Không được giống nòi của tôi rất quý không thể cho bậy."
Ba thú nhân nhìn nhau, giọng nói bên trong kia rất quen thuộc, đó chính là Kim, nhưng trông hắn không có vẻ gì là bị cưỡng ép, còn giảng đạo lý cho giống cái Bích Ngư.
"Chúng ta vào không?" Bạch hỏi.
Ưng Phan gật đầu: "Vào chứ trời sắp sáng rồi, giải quyết nhanh còn tìm cách đi khỏi đây nữa." ebookshop.vn - ebook truyện giá rẻ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận