Bị Xem Là Tà Thần Ở Thế Giới Thú Nhân
Chương 133: Gia phả
Chương 133: Gia phả
"Mọi người yên lặng chút nào, có việc quan trọng cân thông báo." Ưng Phan lớn tiếng hô.
Giờ đây Ưng Phan đã là tộc trưởng lời của hắn rất có trọng lượng, một câu đủ cho tất cả các thú nhân nghiêm túc ngừng bay lượn, hạ cánh xuống tập hợp tới trước mặt hai người.
Lạc Nhật ở xa cũng vội vàng chạy tới chen vào bên trong để hóng chuyện, kéo theo sau là các thú nhân cùng bộ lạc với hắn.
Ưng Phan nhìn Thái Linh, lân này hắn muốn để cô nói.
Thái Linh lên tiếng: "Hiện tại mỗi người trong chúng ta đều đã có họ và tên, nên tôi sẽ chỉ mọi người cách lập gia phả. Gia phả là một cuốn sách ghi lại tên tuổi, chức vị, tài năng của một người trong gia đình, cuốn sách này sẽ liên tục được cập nhập tới đời con và cháu, mỗi gia đình tự bảo quản lấy."
Nói rồi Thái Linh lấy ra một tấm da thú, nhờ thú nhân đi tìm cho cô một viên than nhỏ có thể ghi. Sau đó cô viết tên Ưng Phan vào, ghi chú hắn là tộc trưởng đời thứ nhấn của bộ lạc Tà thần, là người chủ trì buổi lễ thành lập, cùng một số thông tin cơ bản như tuổi, nơi sinh, từng sống ở lục địa bên kia bờ biển...
Kế bên tên của hắn cô ghi tên mình, Thái Linh, chức vị dược sư đầu tiên của bộ lạc Tà thần, sinh ra ở đâu, bao nhiêu tuổi, quê quán nơi nào...
Các thú nhân vây xung quanh nhìn Thái Linh vẽ từng đường nét kỳ lạ lên da thú, chữ cô viết là chữ Quốc Ngữ Việt Nam, các chữ cái la tinh ghép lại với nhau kết hợp cùng con số, nhìn cứ như thể đang vẽ một bức tranh kỳ dị.
Ưng Phan đã thấy cô viết nó nhiều lân, khi biết đây là chữ viết hắn nhớ tới lúc mình tỉnh lại trong hang động vào lân đầu tiên gặp Thái Linh, khi đó hắn còn tưởng đây là những ký tự vô nghĩa, nào ngờ nó là chữ, dùng để truyền đạt một thông tin cho người khác khi chính chủ không ở đó.
Ưng Phan rất tiếc vì bản thân không biết chữ, nên không đọc được lời nhắn khi đó của Thái Linh.
Sau khi Thái Linh viết xong, trước bao ánh mắt tò mò cô bắt đầu giải thích: “Đây là chữ, một loạn ngôn ngữ đặc biệt giúp chúng ta truyên tải thông điệp, thông tin và lời cần nói đến cho người khác khi không có thể gặp mặt được họ. Hoặc giúp chúng ta ghi lại những gì chúng ta muốn cho người đời sau xem."
Cô chỉ vào từng dòng chữ trên tấm da thú, đọc cho mọi người nghe cô viết gì, sau khi đọc xong cô ngại ngùng nói thêm: "Tôi ghi tên mình và Ưng Phan vào với nhau, là bởi vì sau này chúng tôi sẽ trở thành gia đình. Ưng Phan là người làm chủ gia đình, khi con cái chúng tôi được sinh ra, sẽ ghi tên chúng vào đây, đứa thứ nhất gọi là con cả, con thứ hai, thứ ba."
Các thú nhân nhìn chằm chằm những chữ mà Thái Linh ghi không hiểu gì nhưng chẳng thể ngăn họ sùng bái.
Tảo hét lớn: "Thái Linh cô có thể dạy chúng tôi viết chữ không?”
Thái Linh cười tươi: "Đương nhiên, gia phả của nhà nào nhà ấy tự ghi, cho nên ngày mai tôi sẽ bắt đầu dạy chữ cho mọi người. Sau này bộ lạc chúng ta có quy định, ai cũng phải biết đọc biết viết, thú nhân nào không làm được không xứng đáng là thú nhân Tà thần."
"Được, chúng tôi nhất định làm được!" Các thú nhân hô vàng.
Tà Khuyết kéo theo các tiểu thú nhân khác tới, hào hứng hỏi: "Bọn em thì thế nào, có được học chữ không?" "Đương nhiên phải học, sau này các tiểu thú nhân mới sinh ra trong bộ lạc, đến năm tuổi đều phải đi học chữ."
Tà Khuyết tò mò: "Năm tuổi là gì?"
Thái Linh cười tươi đáp: “Sau này đi học em sẽ biết năm tuổi là gì?"
Tà Khuyết và nhóm tiểu thú nhân hoan hô, đứa nào cũng hào hứng muốn được đi học.
Lạc Nhật đứng gân đó nôn nóng, chữ, hắn cũng muốn biết chữ, dường như có chữ bộ lạc hắn sẽ thay đổi, nhưng chữ này là của Tà thần, bọn họ muốn nhà, học cách may vá của họ rồi, giờ đòi thêm chữ có được không đây?
Lạc Nhật có hơi chần chừ, sau vài phút đắn đo hắn vẫn quyết định hỏi Thái Linh: “Chúng tôi là người ngoài, liệu có thể học chữ của mọi người được không?”
Thái Linh nhìn Lạc Nhật, trong đầu lướt nhanh qua rất nhiều suy nghĩ, ngôn ngữ là một loại quyên lực đặc biệt, nếu như có nhiêu quốc gia nói cùng ngôn ngữ với mình sẽ rất tiện trong việc giao thương, giao lưu sau này, Thái Linh đương nhiên không từ chối.
Cô gật đầu nhưng có yêu cầu: "Nếu thú nhân học chữ của Tà thần thì sau này khi ai hỏi đây là thể loại ngôn ngữ gì, hay chữ gì, thì mọi người hãy gọi nó là Tà Ngữ, được không?”
Lạc Nhật vẫn chưa đủ hiểu biết để nắm được vấn đề lợi và hại trong ngôn ngữ, lúc này đây hắn chỉ muốn được học chữ, muốn bộ lạc mình ai cũng biết viết biết đọc, còn viết được cả gia phả như Tà Thần.
"Được, tôi sẽ nói như ý cô.'
Thái Linh liên đê nghị hắn cử một thú nhân thông minh học nhanh ở lại bộ lạc bọn họ để học chữ, còn hắn thì sau khi tham dự lễ cưới của cô và Ưng Phan vào chiều tối nay, ngày mai hãy mang theo Kim thú nhân giỏi xây nhà nhất của họ về bộ lạc để kiến thiết lại nơi ở của mình.
Nhắc tới đám cưới của Thái Linh, Lạc Nhật hơi buồn, nhưng nỗi buồn vẫn không sánh băng việc xây dựng bộ lạc, hắn gật đầu đồng ý.
Sau buổi lễ liên cùng một nhóm thú nhân đi vào rừng săn thú để làm quà cho lễ cưới tối nay của Ưng Phan và Thái Linh.
Vừa rời khỏi nơi tổ chức lễ thành lập bộ lạc, Thái Linh bị nhóm giống cái kéo đi thử lễ phục cho đám cưới.
Lúc quyết định tổ chức đám cưới với Ưng Phan, Thái Linh có nhờ các giống cái giỏi may vá giúp cô may một bộ áo dài màu đỏ, cô muốn được mặc trang phục truyền thống của dân tộc vào ngày trọng đại của mình, loại trang phục này có độ thử thách cao hơn so với mẫu quần áo thông thường, nên các giống cái phải thức cả đêm để may thử, sau khi hỏng bốn cái cuối cùng đến cái thứ năm đã thành công may ra áo dài hai tà như Thái Linh mong muốn.
Thái Linh theo vào nhà Trúc, các giống cái đưa cô xem áo dài, vải đỏ mỏng mềm có độ rũ rất tốt, kiểu cắt may không đẹp bằng thời cô sống ở Trái Đất, nhưng vẫn ra hình dáng một chiếc áo dài có hai tà.
Cô cầm áo dài đỏ lên, vuốt ve tà áo, lòng không khỏi cảm thán: Đời trước cho tới khi chết cô vẫn không có một mối tình vắt vai nào, nào ngờ xuyên qua đây cô có chồng, là một thú nhân, nhân duyên của cô đúng là khác thường, nếu không chết có lẽ cô sẽ ế cả đời bởi Trái Đất nào có thú nhân.
Thái Linh hỏi Trúc: "Áo dài nam em nhờ chị may cho Ưng Phan đâu rồi ạ, may thành công không?”
Trúc vỗ ngực: "Em nghĩ chị là ai, may được cho em thì bộ của Ưng Phan có sá gì. Nói rồi Trúc mang ra áo dài có màu đỏ khác ra, kích thước lớn hơn, tà nhỏ hơn, mẫu quần cũng là quân ống nhỏ hơn.
Lúc đặt hai bộ áo dài gân nhau, các giống cái không ngừng xuýt xao: "Đẹp quá, chiều nay khi hai người mặc lên không biết sẽ như thế nào nhỉ? Chắc là xứng đôi lắm đây."
Triều tò mò hỏi Thái Linh: "Vì sao lại chọn màu đỏ làm đồ cưới?"
"Vì màu đỏ đại diện cho niêm vui, sự hoan hỷ, sau này khi mọi người làm đám cưới cứ may màu đỏ, cả đời này nhất định sẽ đỏ."
Các giống cái cảm thấy rất hợp lý, trong đầu ai cũng tưởng tượng xem khi mình mặc áo dài đi bên cạnh một thú nhân khác liệu sẽ như thế nào, chắc là hạnh phúc lắm đây.
Triều cũng ước ao, đáng tiếc cô không phải là thú nhân Tà thân nên không thể mặc áo dài đỏ, học chữ, lập lời thê và khắc ấn như họ.
"Thái Linh em mau vào mặc thử chị xem nào, coi cần sửa ở đâu chị sửa cho.
Thái Linh câm bộ đồ của mình đi vào buồng trong, sau khi thay xong cô bước ra ngoài, các giống cái đều trâm trồ.
Dạo gần đây Thái Linh thường xuyên dùng xà bông tắm, da trắng hơn rất nhiều, bình thường mặc đồ tối màu nên không ai nhận ra, giờ khoác màu đỏ vào người nước da bật tông hơn hẳn, đặc biệt là vết sẹo ở mắt, không biết từ bao giờ đã dần mờ đi, để lộ ra nhan sắc ưa nhìn của Thái Linh.
Em xinh quát"
Các giống cái không ngừng khen ngợi.
Triều đứng bên cạnh vội lên tiếng: "Chị biết làm tóc, để tối chị làm cho nhé." Thái Linh cầu còn không được, cô tuy là người hiện đại, cũng là con gái nhưng trang điểm làm tóc là bộ môn mà cô không tài nào học được, nên giờ có người làm giúp cô như thể vớ được một thợ trang điểm miễn phí ở thời này vậy.
"Vậy tối nhờ cả vào chị đó, nhớ làm cho em một mái tóc thật đẹp. Cô nháy mắt với Triều.
Triều được Thái Linh nhờ vả vừa vui mừng cũng hồi hộp, cô quyết tâm chiều nay phải trang điểm cho Thái Linh thật đẹp.
Bạn cần đăng nhập để bình luận