Bị Xem Là Tà Thần Ở Thế Giới Thú Nhân
Chương 60: Trời phat
Chương 60: Trời phạt
Y sư Vi dựa lưng vào lồng ngực thú nhân mình yêu thương nhất, mắt khép hờ. Thú nhân sau lưng cô hiện tại đã có thể đi lại bình thường, hóa hình và hoạt động như một thú nhân chưa từng bị gãy chân.
Chính sự bình phục phi thường này của hắn đã khiến các thú nhân trong tộc tôn sùng cô, xem cô là đấng cứu thế, đã thế Vi cũng hiếm khi xen vào các quyết định của tộc trưởng nên càng được yêu quý hơn.
Cuộc sống được bao nhiêu người ngưỡng mộ vô cùng tốt đẹp, khiến cô ta muốn nó kéo dài mãi mãi, để đạt được điều đó, Vi cần triệt tiêu những kẻ biết nguồn gốc cách chữa bệnh gãy xương, nên đã thương thảo với tộc trưởng quyết định trừ khử nhóm thú nhân Tà thần, cùng với Hùng Vu.
Để kế hoạch diễn ra tự nhiên, cô ta khuyên tộc trưởng lợi dụng Hùng Vu đi hỏi cách xây nhà từ tay các thú nhân Tà thân, rồi để hắn mang nhóm bọn họ trốn thoát, trong lúc đó tộc trưởng dặn dò một vài thú nhân theo dõi hành động của Hùng Vu. Hôm nay Hùng Vu vừa mang người đi, sau lưng hắn liền có một nhóm thú nhân đuổi theo cùng tiến vào rừng, giờ có lẽ cả bọn Tà thần đã bị thiêu sống.
Khóe miệng Vi cong lên.
Nếu để các thú nhân Hùng Điểu giết chết thú nhân Tà thân bằng phương thức thấy máu, e là không tốt cho cuộc sống sau này của bộ lạc, nhưng thiêu cháy, không có máu chảy thì sẽ khác. Vì thế Vi gợi ý cho tộc trưởng dùng cách thiêu sống, nghe tàn bạo nhưng hủy thi diệt tích rất tốt.
Cô ta đang hả hê với phương pháp loại bỏ những kẻ biết chuyện, thì trông thấy tộc trưởng vội vã đi vào, sắc mặt tái nhợt. Ngay khi mắt hai người chạm nhau, tộc trưởng lại gần Vị, nói:
'Chúng ta nói chuyện chút đi.'
Thú nhân đang ôm Vi không hài lòng, trời đã khuya tộc trưởng còn muốn bàn công việc với người thương của hắn. Nhưng Vi không từ chối, hôn lên má người thương, an ủi vài câu để hắn yên lòng, sau đó theo chân tộc trưởng ra ngoài.
Âm!
Đột nhiên một tiếng sấm lớn vang lên, hướng ở phía cánh rừng nơi đang diễn ra cuộc thảm sát bằng lửa.
Tộc trưởng và Vi hốt hoảng, cả hai tăng nhanh tốc độ đi ra ngoài.
Vừa ra tới nơi, phương trời nơi ấy một đường chớp trắng chói lóa hung tợn bổ thẳng xuống, kéo theo một tiếng nổ lớn.
Tiếng nổ này không phải là tiếng sấm thông thường mà là âm thanh khi sét đánh vào vật bên dưới mặt đất, sau đó một chùm ánh sáng bắn lên, ánh lửa màu vàng bùng lên ở đó.
Các thú nhân Hùng Điểu lo sợ hô hoán.
"Sao lại có sấm sét giữa thời tiết thế này?”
"Cháy rừng rồi!"
"Đây là sự khiển trách của Thần thú sao?"
Thấy người dân trong tộc mình hoang mang, tộc trưởng nhìn Vi, kế hoạch độc ác hôm nay do Vi bày ra, nhưng hắn cũng rất hài lòng, nếu không giết chết các thú nhân Tà thần, đến một ngày lộ ra nhà và cách trị thương do thú nhân o uế nghĩ ra, tộc Hùng Điểu dám dùng, lúc đó chắc chắn tộc Hùng Điểu sẽ bị cả khu rừng chê cười, thậm chí xa lánh. Những phương thức tuyệt vời cướp được kia sẽ bị xem là thứ tội lỗi, bẩn thỉu, khi ấy họ không còn dám lấy nó ra làm niêm tự hào, uy vọng cũng giảm sút. Để có thể đảm bảo mọi thứ bí mật, cũng như đảm bảo rằng nhà và phương pháp trị thương thuộc vê Hùng Điểu, do Hùng Điểu tạo ra, thì chỉ có cách giết chết những kẻ biết chuyện, kể cả Hùng Vu.
Nhưng hắn không ngờ, Hùng Vu lại cả gan dám bảo vệ nhóm thú nhân Tà thần, còn có một thú nhân Tà thân khác lọt lưới quay lại làm nhiễu loạn. Hắn thấy tình hình có vẻ không ổn nên chạy về bàn với Vi, muốn hỏi xem có nên cử thêm người qua đó hỗ trợ hay không, nào ngờ chưa kịp nói gì, dị tượng xảy ra, cánh rừng bắt đầu bốc cháy.
"Vị trí bị sét đánh kia chính là chỗ chúng ta xử lý các thú nhân Tà thần đúng không?" Vi nhíu mày hỏi.
Tộc trưởng gật đầu.
Lửa đang lan rộng, người dân trong tộc hỗn loạn hô hoán.
"May đi dập lửa, nếu không cả cánh rừng sẽ bị hủy mất!"
"Chúng ta không có nước, trừ khi trời mưa, nếu không sẽ chẳng dập nổi đám cháy lớn đóI"
Nhóm thú nhân già có vẻ uyên thâm lên tiếng.
"Không thể dập tắt đám cháy lớn này, đây là hiện tượng trời phạt, chỉ có thể chờ nó tự tan đi."
Đột nhiên trên trời xuất hiện hai nhóm thú nhân đang bay tới là Miêu Điểu và Mã Điểu, cánh rừng bốc cháy khiến bọn họ e sợ phải bay tới đây nương nhờ.
Tình hình cháy rừng ngày càng nghiêm trọng, tộc trưởng lo lắng cho các thú nhân đi làm nhiệm vụ.
Vi cũng bồn chồn: "Rừng cháy, chứng tỏ bọn thú nhân Tà thần không thể nào thoát thân được, chỉ là các thú nhân của chúng ta e cũng..."
Lần này để chắc mọi sự thành công bọn họ cho tới năm mươi thú nhân khỏe mạnh rời đi, nếu các thú nhân không kịp quay về, e sẽ chết cháy bên trong, tổn thất mà Hùng Điểu nhận về đợt này vô cùng lớn.
Tộc trưởng không hài lòng, siết tay thành đấm, mặt đanh lại nhưng chẳng thể làm gì.
"Ơ sao lại có thú nhân chạy ra từ trong rừng?”
Có người hét lớn.
Tộc trưởng giật mình nhìn xuống, liên trông thấy thú nhân trong tộc đang dìu nhau xông ra ngoài.
Hắn bất chấp tất cả hô lớn: "Mau đi cứu người, cứu những tộc nhân của chúng ta."
Ngay lập tức những thú nhân còn lại vội vàng chạy đi. Tộc trưởng đi xuống bãi đất trống, nhớ tới hiệp định đã ký hắn không chần chờ yêu cầu thú nhân hai tộc Miêu Điểu và Mã Điểu giúp đỡ. Vĩ đã thỏa thuận nên hai tộc không còn cách nào phải xông vào rừng, hỗ trợ cữu người. ...
Bên trong rừng, sau khi Hùng Vu mang thân hình to lớn, ngập tràn lửa càn vào đội hình thú nhân cùng tộc, đồng thời gây bén lửa khắp nơi, khiến nhóm thú nhân Hùng Điểu không thể tấn công.
Thêm vào đó Diễm dùng chút sức tàn cuối cùng của mình ôm chặt thú nhân cô tóm được quyết chết chung cùng với hắn, buộc một số thú nhân Hùng Điểu phải đi cứu người, không rảnh quan tâm đến các thú nhân Tà thần phía sau.
Nhờ vậy nhóm Ưng Phan có được khoảng trống để chạy trốn.
Ưng Phan dùng thân hình thú nhân bị tổn thương, cố gắng chở Mã Vẫn, Tà Khuyết đi vê phía trước, lông trên cánh hắn bị đốt trụi nên không thể bay được. Bà Bà vừa chảy nước mắt vừa cố gắng bước đi, không quay đầu lại, bà không muốn cái chết của Diễm trở nên vô nghĩa.
Thái Linh đi theo bọn họ, cô im lặng không khóc, cũng chẳng tỏ ra thương tiếc, khuôn mặt lạnh lùng như thể xung quanh toàn là kẻ thù của cô.
Âm.
Đột nhiên một tiếng sấm vang lên, sau đó có chớp, họ tưởng trời sẽ mưa nhưng không, tia chớp lao xuống đốt cháy khu rừng, lửa bùng lên khắp nơi, nếu họ không nhanh chân rời khỏi nơi này rất có thể sẽ bỏ mạng.
Các thú nhân dùng chút sức lực còn lại cố gắng bước đi, lửa cháy ngày một lớn, vây xung quanh bọn họ, hơi nóng ập vào cơ thể như muốn tước xé lớp da yếu ớt.
"Tìm suối nước, nhanh lên!" Thái Linh mệt mỏi hét lên. Cô mới chỉ ăn chút quả dại, uống chút nước còn trải qua chuyện đau lòng vừa rồi, chút sức lực mới khôi phục được như đang bị rút cạn nếu không thể rời khỏi khu rừng này nhanh nhất có thể, cô sẽ ngã xuống vì kiệt sức và rồi lửa sẽ thiêu cháy toàn bộ cơ thể, xóa bỏ dấu vết tồn tại của cô trên thế giới này.
Các thú nhân nghe lời Thái Linh cố gắng di chuyển về hướng có suối, ngay khi nhìn thấy dòng suối, cả nhóm nhảy vào. Mực nước rất cạn, nên không nhấn chìm cả nhóm.
Với thân hình thú nhân Ưng Phan khó di chuyển trong suối, hắn chỉ đành hóa vê hình người.
Chờ hắn quay lại thân xác con người, Thái Linh nhìn cơ thể chi chít vết bỏng, nhịn không được phải bịt miệng mình lại, sợ bản thân thốt ra những âm thanh khiến Ưng Phan đau lòng.
Toàn thân hắn đều bị bỏng, có chỗ còn thấy cả thịt đỏ bị nướng đen, mái tóc cháy xém chỉ còn lại một ít trên đầu, một bên mặt bị bỏng nặng, tay và chân đều bỏng.
Lúc hắn dùng chân bước đi trong nước, cô thấy một bên mặt của hắn nhăn nhó có vẻ rất đau. Thái Linh bước nhanh lại gân, dùng bàn tay nắm lấy cánh tay đầy thương tích của hắn, thủ thỉ: "Cố gắng lên, chỉ cần ra khỏi đây tôi sẽ chữa trị cho anh."
Ưng Phan khó khăn mỉm cười nhìn cô, tình trạng bản thân hắn hiện tại chẳng ổn tí nào, có khả năng không thể sống tiếp được, nhưng hắn không nói ra, điều hắn muốn bây giờ là mang các cô rời đi, đến nơi an toàn, khi ấy hắn có thể yên tâm ra đi.
Lửa bén dân đến hàng cây hai bên suối, sức nóng của nó đang khiến dòng nước dân ấm lên, nhưng lửa không lan vào suối.
Nhân lúc nước vẫn còn cản được lửa cả nhóm cắn răng tăng tốc theo dòng suối đi tiếp.
Con đường phía trước vô cùng mịt mù, khả năng sống sót giữ hỏa hoạn trong rừng vô cùng mong manh, nhưng cả bọn vẫn kiên cường, bước tiếp, cứ bước và bước không chút lơi là, chỉ mong tìm được một con đường sống.
Bạn cần đăng nhập để bình luận