Bị Xem Là Tà Thần Ở Thế Giới Thú Nhân
Chương 134: Cô gái mặc áo đỏ rực rỡ
Chương 134: Cô gái mặc áo đỏ rực rỡ
Trời càng về chiêu Thái Linh càng hồi hộp, ban đầu cô cứ nghĩ tinh thân của mình đủ vững để có thể bình tĩnh đón nhận một đám cưới, nhưng cô đã lầm, khi khoảnh khắc vĩ đại của đời người đến sát lúc này cô mới hồi hộp cảm thấy như thể tương lai phía trước là một con đường mịt mờ không rõ lối đi.
Cô luôn có cảm giác chỉ cân mình làm đám cưới với Ưng Phan, cô sẽ lột xác trở thành giống cái, thành con người của nơi này, chẳng còn liên quan gì tới thế giới trước kia.
Cảm giác đó có hơi buồn nhưng cũng vui, vì cuối cùng cô đã có thể hòa nhập hoàn toàn với thế giới này, có gia đình, thứ mà khi xưa ở Trái Đất cô chưa từng có được.
Kiếp trước khi cô lên mười tuổi cha mẹ không may qua đời trong một vụ tai nạn, từ đó cô bị đưa cho họ hàng nuôi nấng, nhà này đá qua nhà kia, cho tới khi cô đủ 18 tuổi, khi ấy nhờ tiền trợ cấp dành cho học sinh sinh viên cô đã thành công học xong đại học, bắt đầu một cuộc đời mới.
Tình cảm gia đình là một thứ gì đó rất cao quý và xa hoa đối với cô, nhưng ở nơi này, nhanh thôi qua đêm nay cô sẽ có được điều đó.
Thái Linh nhìn ra bên ngoài, ánh sáng càng nhạt dần thì khoảnh khắc tình cảm gia đình càng đến gân.
Bỗng một bóng dáng xuất hiện bên ngoài nhà Trúc, đó là Ưng Phan, hắn nhìn vào trong gặp ngay ánh mắt cô, Ưng Phan mỉm cười, nụ cười ấy giờ phút này bỗng trở nên rất đẹp trai bùng nổ trong mắt Thái Linh.
Cách đây không lâu Ưng Phan tỏ tình với cô, và giờ thì hai người làm đám cưới, thật nhanh nhưng Thái Linh không hối hận, bởi cô hiểu Ưng Phan, Ưng Phan hiểu cô, hắn cũng không có tính tình như những người đàn ông ở kiếp trước cô gặp, rượu chè, bài bạc và đánh VỢ con.
Ở thế giới này Thú nhân coi bạn đời như sinh mạng, nâng niu chiêu chuộng chưa từng có một thú nhân nào hắt hủi hay đánh đập bạn đời của mình, đây là một thế giới hoàn hảo để lập gia đình.
Thái Linh bước ra ngoài đứng đối diện Ưng Phan, hai má ửng hồng, cô hỏi: "Anh qua lấy áo cưới à?"
Ưng Phan gật đầu.
Nơi đây không có tục lệ, trai gái trước đám cưới không được gặp nhau, nhưng Thái Linh muốn Ưng Phan đi từ nhà bọn họ đến đây đón cô, sau đó mang cô ra trước tượng Tà thân núi, ở đó hai người sẽ tuyên thệ, Bà Bà là người chủ trì, các thú nhân trong bộ lạc chứng kiến quá trình thê hứa của họ.
Ưng Phan lấy ra cho cô xem một cặp nhẫn, cặp nhẫn này được đúc từ đất nhão giống với tượng Tà thần núi, màu vàng, màu sắc đẹp đẽ mà Ưng Phan thích nhất.
Sau khi màu sắc xuất hiện, Thái Linh bất ngờ phát hiện ra Ưng Phan thích màu vàng, lúc đó cô có nói với hắn về nhẫn cưới, còn bảo nhẫn cưới được làm từ vàng hoặc thứ có màu vàng, đeo vào ngón áp út của mỗi người.
Cô chỉ nói thôi, cũng không có ý muốn tạo ra nhẫn, nào ngờ Ưng Phan lại làm nó.
"Em thử xem có vừa không?"
Thái Linh câm lên xỏ vào ngón áp út, vừa như in. Cô ngạc nhiên hỏi: “Anh đo ngón tay em khi nào?"
Ưng Phan cười ôn nhu nhìn cô, không trả lời.
Thái Linh ngại ngùng giao lại cho hắn: "Anh giữ nhé, đến lúc hôn lễ diễn ra hãy đưa nhẫn của anh cho em, em sẽ đeo cho anh, còn anh thì đeo vào tay em, sau này nó sẽ đi theo chúng ta cả đời, như một sợi dây ràng buộc chúng ta vĩnh viễn."
Ưng Phan nhận lại nhẫn, nhìn cô chan chứa yêu thương, bàn tay vươn lên chạm vào má cô vuốt nhẹ. Sắp rồi, chúng ta sắp về chung nhà rồi!"
Thái Linh mỉm cười cầm lại tay hắn.
Trúc đi từ trong nhà ra, đưa áo cho Ưng Phan, khi này mới phá vỡ được bầu không khí hạnh phúc của hai người.
Ưng Phan về nhà mặc áo vào, áo vừa như in, rõ ràng Thái Linh chưa từng đo đạc trên người hắn, cô chỉ ướm thử thông qua vài qua cái ôm mà vẫn bảo người ta may đúng cỡ cơ thể hắn.
Ưng Phan cười thâm, không chỉ hắn mà Thái Linh cũng rất để ý đến đối phương.
Sau khi mặc áo xong, bên ngoài sân các thú nhân đã tập hợp đầy đủ, để cùng Ưng Phan đi đón cô dâu.
Lúc hắn bước ra các thú nhân như thể bấm trúng nút dừng, ngơ ngác nhìn hắn. Ưng Phan giờ phút này không khác gì con người hiện đại, áo dài đỏ ôm sát cơ thể, tóc đen buộc gọn, chân tuy vẫn còn là chân trân nhưng tổng thể gần như đã thay đổi thành một con người khác, khiến các thú nhân nhìn không chớp mắt.
"Tộc trưởng hôm nay anh rất được!"
Các thú nhân có vốn từ ngữ kém, nên chỉ có thể khen được như thế, nhưng như vậy cũng đã đủ đế Ưng Phan vui.
Hắn dẫn đầu mọi người đi thẳng về phía nhà Trúc, các thú nhân nối đuôi nhau đi theo một đường dài.
Khi tới nhà Trúc, Thái Linh mặc sẵn áo dài đỏ đứng chờ hắn, bên cạnh các giống cái cũng thay cho mình bộ đồ mới nhất.
Triều giúp Thái Linh tết tóc đuôi sam, ở giữa các tép có kèm thêm sợi vải đỏ tươi tắn.
Lúc Ưng Phan nhìn thấy Thái Linh, hắn đứng ngây ra. Sắc đỏ như bao trùm lấy người con gái, biến cô thành nàng tiên hoa rực rỡ, dưới ánh sáng mặt trời phát sáng đến độ không chân thật.
"Tộc trưởng nhanh lên, mau đi tới đón bạn đời kìal"
Các thú nhân thấy Ưng Phan đứng ngơ ra vội vàng thúc dục.
Ưng Phan tỉnh táo lại, bước nhanh đến bên Thái Linh, vươn tay nắm lấy tay cô, năm ngón đan chặt, hai người bước song song đi về phía tượng Tà thần núi.
Gió chiều hạ thổi qua hất tung tà áo dài màu đỏ của hai người va vào nhau, quấn quýt không rời, mái tóc hai người như có như không chạm vào nhau, nhìn như hai mà một.
Lạc Nhật đưa mắt theo bóng lưng Ưng Phan và Thái Linh, cảm giác cam lòng vẫn còn đó nhưng nhiều hơn là sự chúc phúc, câu mong hai người có thể bách niên giai lão, hòa hợp đến cuối đời, con cháu nhiều đến mức đếm hết cả hai bàn tay.
Các thú nhân đi theo sau vừa vui vừa xúc động, cũng rất ước ao. Cứ nghĩ tới sau này mình sẽ có được một đám cưới như này, họ mong sẽ sớm được lập gia đình.
Ưng Phan nắm tay Thái Linh đi tới trước tượng Tà thần núi. Bà Bà bước lên phía trước đứng giữa hai người, lớn tiếng nói.
-Hai thú nhân trước mặt ta đây, hôm nay hai con tới đây là muốn thân chứng kiến sự kết hợp của hai con phải không?”
Thái Linh đêm qua có gặp Bà Bà để nhờ bà chủ trì, cô hỏi bà biết nói gì không, Bà Bà đã đuổi cô về còn tự tin nói: "Cháu cứ về đi, mai bà biết phải nói gì? Cô tin tưởng Bà Bà, nhưng cũng không nghĩ bà có thể nói được lời hay như người ở Trái Đất, nào ngờ lời của bà không kém tí nào.
Thái Linh mỉm cười nhìn Ưng Phan đáp trước, đáp ngẫu nhiên theo câu hỏi của Bà Bà: "Vâng, con tới muốn xin thân cưới thú nhân trước mắt con đây."
Ưng Phan nắm lấy hai tay cô, lớn tiếng đáp lại: "Con cũng vậy, muốn xin thân hỏi cưới người con gái tuyệt vời của ngài."
Bà Bà cười khi thấy cả hai nói những lời hay ho, bà cất tiếng: "Nếu vậy thì bây giờ hai con hãy nghe Thân hỏi. Hai con đến với nhau một cách tự nguyện chứ?"
Ưng Phan đáp trước: "Con hoàn toàn tự nguyện.
Tiếp đó là Thái Linh.
Bà Bà lại hỏi tiếp: "Hai con hãy lập lời thê cho nhau hạnh phúc trước mặt Thần đi." Ưng Phan nắm tay Thái Linh nhìn tượng Tà thần núi nói: "Con Ưng Phan, nguyện sẽ chăm sóc Thái Linh người bạn đời con đã nhận định mỗi ngày cho đến hết cuộc đời con, gắng hết sức mình để không làm cô ấy khóc, cho cô ấy mọi thứ tốt đẹp nhất mà con có thể kiếm về."
Thái Linh nắm chặt tay Ưng Phan, nhịp tim trong lồng ngực cô vỗ mạnh, nhịp tim này cao bất thường nhưng Thái Linh không nghĩ nhiều, cô cứ ngỡ do mình hồi hộp.
Nhưng khi cô mở miệng, bỗng hình ảnh trước mắt như thể bị đảo lộn, quay cuồng đến mức cô muốn ngất đi, linh hôn cô lúc này muốn bay khỏi cơ thể, có ai đó đang đẩy cô ra ngoài.
Sắc mặt Thái Linh trắng bệch, cô sợ tới mức siết cánh tay đang đan vào tay Ưng Phan.
Cô không muốn biến mất vào lúc này, hạnh phúc cô có hôm nay cô không muốn mất nó!
Bạn cần đăng nhập để bình luận